Chương 36: Hẻm nhỏ

Bạc Văn Thời dùng bao nilon đựng búp bê quỷ mang ra bên ngoài.

Trong bệnh viện không thuận tiện, tuy bây giờ không có người khác, nhưng không chắc rằng chút nữa có người đi ngang qua hay không.

Cho nên, Thời Nhạc đẩy Bạc Văn Thời, hai người trực tiếp rời khỏi bệnh viện, tạm thời thuê một phòng khách sạn ở bên ngoài bệnh viện.

Đi vào phòng.

Bạc Văn Thời vừa vứt bao nilon xuống đất, Thời Nhạc liền lấy khăn ướt ra lau tay cho hắn.

Sau khi lau xong.

Thời Nhạc nhút nhát nép sát vào cạnh Bạc Văn Thời, trừng mắt nhìn búp bê quỷ bò từ trong bao nilon ra, hung dữ nói: “Nói đi, mi muốn làm gì?”

Rõ ràng búp bê quỷ được làm từ vải rách và bông vụn, nhưng thần thái trên mặt, còn có tay chân của nó cho người ta cảm giác giống như là người chứ không phải là búp bê.

“Tôi chờ ở bệnh viện chính là vì cậu."

Búp bê quỷ mở miệng, âm thanh giống như Liễu Diệu, nhưng Thời Nhạc nhận ra âm thanh này giống với lần trước cậu nghe được ở trong tiệm lẩu.

Thời Nhạc nắm chặt tay Bạc Văn Thời, bàn tay to ấm áp khiến cậu dần dần bình tĩnh lại.

“Cô là Liễu Thị”

Cậu hỏi: “Cô tìm tôi làm gì?”

“Tôi muốn có thêm một chút máu của cậu nữa.

Cô nhìn chằm chằm mu bàn tay của Thời Nhạc: “Một chút thôi là đủ."

“Không được.”

Lời từ chối này là do Bạc Văn Thời nói ra.

Hắn lạnh lùng nhìn con búp bê quỷ này, trong mắt lộ ra ý lạnh không hề che giấu.

Mở miệng liền muốn máu.

Bạc Văn Thời chỉ cảm thấy sẽ không tốt cho Thời Nhạc.

Thời Nhạc cũng lắc đầu, keo kiệt nói: “Không cho, tôi sợ đau, dù một chút máu cũng không thể cho cô.”

Búp bê quỷ, cũng chính là Liễu Thi, ánh mắt của cô vẫn đang dính ở trên mặt Thời Nhạc.

“Không có máu, tôi không giải quyết được Diệu Diệu”

“Ý của cô là gì?”

“Cậu đã từng gặp Diệu Diệu, cậu cảm thấy nó là đứa trẻ bình thường sao?” Liễu Thi sâu kín hỏi.

Thời Nhạc từng bị Liễu Diệu tạt nước sôi, đáp án tất nhiên là không.

Liễu Thi nhìn vẻ mặt của cậu liền biết câu trả lời.

Thân thể búp bê rách nát của cô ấy không thể chống đỡ để cô ấy đứng thẳng lên được. Cho nên, cô ấy chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, cố gắng nâng người lên khỏi mặt đất một chút.

“Diệu Diệu bị cô ta mê hoặc, trước kia em ấy chỉ có chút cố chấp muốn giữ tôi ở bên cạnh, nhưng bây giờ, em ấy càng ngày càng mất kiểm soát”

Sau khi Liễu Thi nói lời này xong thì tạm ngừng.

Đôi mắt được làm từ viên thủy tinh đỏ của cô vẫn doạ người như cũ, nhưng xuyên qua đôi mắt này, dường như Thời Nhạc lại thấy cô đang nhớ về quá khứ.

“Tôi tên Liễu Thi, là chị của Liễu Diệu. Từ nhỏ tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, em ấy rất dính tôi, thường nói rằng tôi là người chị tốt nhất trên đời.”

Liễu Thi đang đối diện với Thời Nhạc, nhẹ giọng kể một câu chuyện cũ với cậu.

“Tôi rất thương em ấy, trong mắt tôi, em ấy cũng là em gái tốt nhất.”

“Tôi cho rằng, hai chị em chúng tôi sẽ luôn bình yên bầu bạn bên nhau như thế. Nhưng tôi đã chết, chết trong một ngày đông lạnh lẽo vào ba năm trước đây.”

“Tôi chết khi vừa qua sinh nhật mười bốn tuổi. Ngày đó, Diệu Diệu nói với tôi là em ấy muốn ăn bánh dứa của cửa tiệm cuối đường.”

“Lúc ấy là sáu bảy giờ tối, tôi nghĩ hôm nay Diệu Diệu rất ngoan, làm hết bài tập mà tôi giao cho.”

“Cho nên, vì khen thưởng tôi liền cầm ví tiền đi mua bánh dứa cho em ấy. Bên ngoài rất lạnh, Diệu Diệu muốn đi theo thì bị tôi đuổi về."

Liễu Thi nói đến đây thì cười một tiếng, là kiểu cười cực kỳ chân thành.

Cô nhắc lại: “May mà tôi đuổi em ấy về.”

Thời Nhạc vốn không hiểu vì sao lời này lặp lại hai lần, nhưng sau khi nghe cô ấy nói tiếp thì mới hiểu......

“Sau khi đuổi em ấy về nhà, tôi nhanh chóng đi mua bánh mì.”

“Lúc quay về, tôi gặp một chàng trai bằng tuổi tôi. Gần đây cậu ta luôn bám theo Diệu Diệu, muốn yêu sớm với Diệu Diệu.”

“Nhìn thấy tôi, cậu ta gọi một tiếng, nói rằng muốn nói chuyện với tôi về Diệu Diệu.”

“Tôi hơi tức giận, đi qua đó, dự định cảnh cáo cậu ta đừng quấn lấy Diệu Diệu nữa, Diệu Diệu còn nhỏ.”

“Nếu lúc ấy tôi biết đi qua sẽ xảy ra chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ dừng lại.”

Trong đôi mắt thủy tinh của Liễu Thi có một chút máu chảy ra.

Cô tiếp tục nói với giọng khàn khàn.

“Tên đó rất khỏe mạnh. Đèn trên đường không sáng lắm, lúc sáng lúc tối, xung quanh chúng tôi cũng không có người khác.”

“Tôi đi đến trước mặt cậu ta, chưa kịp mở miệng thì cậu ta đã nắm lấy tóc tôi rồi kéo tôi vào hẻm nhỏ bên cạnh”

“Cậu ta nói, Diệu Diệu không chấp nhận cậu ta chắc chắn là do tôi dạy. Cậu ta nói, nếu như vậy thì để tôi chịu tội, cậu ta còn nói cậu ta chưa thành niên......”

“Cho dù làm gì cũng không phải chịu trách nhiệm.”

“Trong hẻm nhỏ vừa ẩm ướt vừa tối tăm kia, tôi bị cậu ta bịt miệng, bị tát đến nỗi mặt sưng lên.”

“Tôi rất lạnh.”

Huyết lệ trong mắt Liễu Thị rõ ràng là nện ở trên sàn nhà, nhưng Thời Nhạc lại cảm thấy như nện vào trong lòng cậu vậy.

Khiến trong lòng cậu dâng lên nỗi đau khó có thể xem nhẹ.

“Tôi không thể vượt qua đêm đó.”

“Tôi đã chết, chết trong đêm đông khi vừa trải qua sinh nhật mười bốn tuổi.”

“Lúc Diệu Diệu và ba mẹ tìm thấy tôi, quỷ hồn của tôi đã đứng ở bên cạnh thi thể.”

“Tôi nhìn Diệu Diệu nổi điên, nhìn em ấy ôm thi thể của tôi khóc khàn cả giọng.”

“Lúc em ấy bị ba mẹ kéo ra đã khóc khàn cả giọng không phát ra được âm thanh gì.”

“Tôi muốn ôm em ấy, vươn tay ra lại không sờ được cái gì?”

“Diệu Diệu quỳ trên mặt đất, em ấy không phát ra được âm thanh nào, nhưng tôi lại có thể hiểu được em ấy đang nói gì khi nhìn khẩu hình của em ấy.”

“Em ấy nói, em không cần bánh dứa, em muốn chị quay về.”

Chuyện cũ kể đến đây, Thời Nhạc đã bắt đầu giơ tay dụi mắt.

Bạc Văn Thời thấy động tác của cậu, trực tiếp ôm cậu nhóc đang không kiềm chế được cảm xúc vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Liễu Thi giống như không chú ý tới hai người bọn họ, bình tĩnh kể hết phần sau của câu chuyện.

“Chàng trai gϊếŧ tôi chưa thành niên nên không bị tuyên án tử hình.”

“Cả nhà tôi đều sa sút tinh thần trong một khoảng thời gian rất dài, tôi tránh né quỷ sai, muốn đi thăm bọn họ lần nữa, tôi muốn thấy bọn họ nhanh chóng bước ra khỏi bóng ma của chuyện này.”

“Ba mẹ tôi khôi phục khá nhanh. Chỉ có Diệu Diệu, em ấy không thoát ra được.”

“Em ấy cố chấp giữ lại tất cả mọi thứ của tôi, không cho phép bất cứ kẻ nào đυ.ng vào.”

“Em ấy cố chấp muốn tòa tuyên án tử hình.”

“Tôi nhớ rất rõ, em ấy đi năn nỉ quỳ gối trước mặt cảnh sát, cô gái nhỏ trước kia luôn hướng nội ở trước mặt người ngoài vậy mà lại quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin cảnh sát ở trước mặt mọi người.”

“Em ấy nói, chị của em mới mười bốn tuổi, tại sao cái tên khốn nạn kia không thể đền mạng cho chị của em.”

“Cảnh sát ngồi xổm xuống lau nước mắt cho em ấy, người cảnh sát kia là cảnh sát nữ, cũng là người điều tra hiện trường án mạng của tôi."

“Cảnh sát nữ đỏ mắt, nghẹn ngào nói xin lỗi với Diệu Diệu.”

“Diệu Diệu đến cục cảnh sát rất nhiều lần, cuối cùng, ba mẹ cũng không nhìn nổi nữa liền cưỡng chế mang em ấy đi.”

Nếu câu chuyện là như vậy, Thời Nhạc nghĩ thật ra Diệu Diệu cũng rất đáng thương.

Thế nhưng là — —

Liễu Thi nói tiếp: “Diệu Diệu bị ba mẹ tôi mang đến nơi này, bọn họ muốn đổi hoàn cảnh mới.”

“Chính là ở chỗ này, Diệu Diệu gặp một cô gái nhỏ, không, không phải cô gái, đó cũng là một con quỷ.”

“Cô ta nghe Diệu Diệu kể chuyện của tôi xong thì nói với Diệu Diệu rằng cô ta có cách để tôi trở về.”

“Sau khi Diệu Diệu nghe được thì mừng như điên."

“Nữ quỷ nhỏ đó để Diệu Diệu thay cô ta làm rất nhiều, rất nhiều chuyện xấu.”

“Diệu Diệu vì tôi mà làm hết tất cả. Từng ngày qua đi, tính cách của em ấy càng ngày càng âm trầm, âm trầm đến mức nhiều lúc ba mẹ tôi cũng sợ em ấy.”

“Tôi quay về trước mặt em ấy lần nữa, nữ quỷ nhỏ kia làm búp bê vải, để hồn phách của tôi vào trong đó.”

“Diệu Diệu sợ tôi ở trong búp bê vải bị buồn, em ấy lại cầu xin nữ quỷ nhỏ kia giúp đỡ để mỗi ngày tôi có thể nhập vào người em ấy.”

“Nữ quỷ nhỏ rất tốt với Diệu Diệu, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy cô ta cố ý nuôi Diệu Diệu thành người đáng sợ.”

“Nữ quỷ nhỏ kia.”

Thời Nhạc ngắt lời cô, ló đầu ra từ trong ngực Bạc Văn Thời, hít mũi hỏi: “Có phải tên là Bạc Nhuy không?”

Liễu Thi sững sờ.

“Đúng vậy.”

Thời Nhạc nắm chặt tay: “Tui nói vì sao Liễu Diệu lại giống với tên biếи ŧɦái nhỏ này như vậy, quả thật chính là biếи ŧɦái số 2, hoá ra là do một tay cô ta tạo nên.”

Nói đến đây, Thời Nhạc cũng hiểu được đại khái những chuyện phía sau.

“Cô bị bắt nhập vào người Liễu Diệu phải không?”

Liễu Thi gật đầu.

“Vì phòng ngừa Liễu Diệu tiếp tục biếи ŧɦái như vậy, cho nên cô đặt đơn ở cửa hàng đồ cổ của tôi, lại lộ ra sơ hở ở chỗ người khác, hi vọng có người có thể phát hiện sau đó phá vỡ tình hình trước mắt?”

Liễu Thi nhìn cậu cười nói: “Không sai, cậu rất thông minh.”

“Lần trước sau khi tôi liếʍ máu cậu, tôi cảm thấy tôi mạnh hơn một chút, có thể tạm thời không bị cô ta khống chế ép nhập vào người em ấy.”

“Lần này, tôi muốn uống thêm một chút máu của cậu để hoàn toàn thoát khỏi khống chế.”

“Sau khi thoát khỏi khống chế thì sao?” Thời Nhạc hỏi cô ấy.

Liễu Thi im lặng.

Một lát sau, cô nói: “Diệu Diệu bị tôi nhập vào người quá lâu, còn làm rất nhiều chuyện ác thay cho nữ quỷ đó, tôi có thể nhận thấy rằng em ấy sắp không chống cự được bao lâu nữa.”

“Tôi sẽ đợi em ấy, mặc kệ xuống Địa phủ em ấy sẽ gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh em ấy.”

Thời Nhạc nghe vậy, leo từ trên đùi Bạc Văn Thời xuống, đi đến trước mặt cô ấy.

Sau khi nghe cô kể chuyện cũ của cô xong, Thời Nhạc không còn sợ hãi cô ấy nữa.

“Không cần máu của tôi.”

Cậu ngồi xổm xuống, chủ động nâng búp bê quỷ dính máu lên.

“Tôi là Diêm Vương gia của Địa phů."

Cậu nói: “Tôi có thể giúp cô.”

Búp bê quỷ ngồi trong lòng bàn tay cậu, dáng vẻ rõ ràng rất đáng sợ, nhưng Thời Nhạc lại không hề sợ hãi.

“Cảm ơn.”

Cô nghiêm túc nói cảm ơn: “Nhưng chúng ta phải nhanh một chút, lần này Diệu Diệu bày trận pháp ở nhà, em ấy muốn dùng máu thịt của mình tạo thân thể cho tôi, đó là tà thuật, tôi không muốn để cho em ấy thành công.”

Thời Nhạc “Ừ” mạnh một tiếng.

“Giao cho tôi.”

Quay lại bệnh viện lần nữa.

Liễu Diệu vẫn hôn mê chưa tỉnh, cô ta mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt.

Thời Nhạc khóa cửa lại, thả búp bê quỷ xuống.

“Bạc Văn Thời.”

Thời Nhạc đẩy Bạc Văn Thời đến bên cạnh, nói nhỏ với hắn: “Tôi muốn giải trừ mối liên hệ giữa hai người, âm khí trên người Liễu Diệu quá nặng, tôi phải giúp cô ấy xử lý một chút.”

“Được”

Bạc Văn Thời gật đầu: “Đi đi.”

Liễu Diệu không có sức chống cự, Thời Nhạc xử lý rất thuận lợi.

Một tấm lại một tấm bùa, dán ở trên người Liễu Diệu.

Thời Nhạc niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, nhắm mắt đốt cháy lá bùa.

Trong phòng bệnh cửa sổ đóng kín, gió lạnh lại xuất hiện một cách khó hiểu.

Không biết qua bao lâu.

Liễu Diệu thét chói tai tỉnh lại, cô ta cảm nhận được Liễu Thi biến mất.

“Không!!!”

Cô ta gào thét: “Chị ơi!”

Không thể rời khỏi cô ta.

Cô ta không cho phép.

Liễu Diệu thét chói tai ngồi dậy trên giường bệnh, hốc mắt đỏ bừng.

Mà cách cô ta không xa.

Liễu Thi thoát ra khỏi thân thể búp bê, biến về dáng vẻ cũ của cô.

Đó là Liễu Thi mười bốn tuổi có khuôn mặt non nớt, mặc đồ mùa đông.

“Diệu Diệu.”

Cô gọi: “Không gây rối nữa được không?”

Liễu Diệu đang thét chói tai đột nhiên dừng lại, cô ta nghiêng người hướng về phía trước, quỳ ở trên giường, y hệt quỳ gối trước thi thể chị gái năm đó, mắt đỏ hoe, run giọng níu kéo: “Chị ơi, đừng đi mà.”

Liễu Thi tiến lên, muốn sờ mặt em gái, đầu ngón tay lại chỉ chạm vào một mảnh không khí.

“Diệu Diệu.”

Cô rũ mắt, trong mắt mang theo đau thương, cũng mang theo giải thoát: “Chị thật sự không muốn ở lại nữa.”

“Em ngoan một chút, chị sẽ chờ em, em ngoan một chút nhé, được không?”

Liễu Diệu nức nở muốn ôm lấy cô, nhưng làm thế nào cũng không ôm được.

Thân hình Liễu Thi càng lúc càng mờ nhạt.

Cô vẫn là dáng vẻ 14 tuổi non nớt, trong hoảng hốt, Thời Nhạc như thấy được đêm hôm đó.

Những bông tuyết lộn xộn rơi đầy trên chiếc váy mùa đông nhuốm máu của cô, lại như quên mất toàn bộ nhân gian.

Cô đứng ở trong hẻm nhỏ lạnh lẽo, trước mắt là người thân đang gào khóc.

Mà nơi xa, thế giới này vẫn sung sướиɠ náo nhiệt như cũ.

Khi đó cô chỉ muốn, người thân của cô có thể rời khỏi cái hẻm nhỏ này, đi về phía thế giới náo nhiệt sung sướиɠ kia.

Nhưng cuối cùng.

Diệu Diệu của cô, lại vĩnh viễn đứng ở trong hẻm nhỏ đó cùng cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây chính là câu chuyện nguyên vẹn của Liễu Diệu và Liễu Thi.

Mấy câu chuyện cùng loại cũng đã từng gặp không ít trên tin tức ở hiện thực.

Chúng ta không làm được gì, những loại chuyện này không nên bị dìm xuống, hi vọng có một ngày, có thể có các biện pháp trừng phạt hoàn thiện hơn nữa.

Cùng nhau đợi nhé.