Chương 30: Hôn người lớn

"Ai?"

Thời Nhạc nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Anh đang nhìn lén tôi sao?”

Bạc Văn Thời lạnh nhạt nói: “Đang nghe cậu nói về chuyện của Bạc Nhuy.

Nhắc tới Bạc Nhuy, Thời Nhạc lập tức bị dời đi sự chú ý, cậu giơ tay xoa mặt, chia sẻ tiến độ với hắn: “Thôi Phán Quan đã hỏi rồi, chỉ là còn chưa hỏi được kết quả."

"Ừ."

Hai người ở trong văn phòng ai cũng bận rộn, đổ cổ mà Liễu Diệu đặt trong cửa hàng Taobao của Thời Nhạc, trước khi Thời Nhạc xuất phát đã tìm người trước, lúc chiều nay cũng chuyển phát nhanh.

Ước tính thời gian cũng nên đến nơi rồi.

Lần trước Thời Nhạc ở cửa hàng số 5 nhàn muốn chết nên đã thuận tay mở sạch tất cả đồ cổ, nhưng lại không tính là cậu mở. Cậu dùng phật cốt của một vị cao tăng nghe nói là đã đắc đạo từ rất lâu về trước mà cậu mang từ trên núi xuống, xử lý lần lượt mấy món đồ cổ.

Thật ra đặt đồ cổ được xử lý bằng phật cốt ở trong nhà cũng có tác dụng trừ tà.

Ước tính thời gian, Thời Nhạc liếc nhìn Thượng Thiên Ngưu, fans trong cửa hàng của cậu tăng lên một người, nhưng không biết là ai, hình nền của đối phương chỉ là một bầu trời màu đen tuyền.

Nhưng mà mặc kệ là ai, cũng sẽ không phải là Liễu Diệu.

Bên chuyển phát chắc chắn rằng đã nhận hàng, thời gian nhận hàng là 10 phút trước.

Khách hàng nhận hàng hoàn tất, sẽ có tiền vào tài khoản.

Thời Nhạc nhìn vào một số tiền nhỏ trên Alipay, lẩm bẩm nói: “Vẫn quá ít.”

Sau khi lắp mạng xong, mục tiêu lớn thứ hai của Thời Nhạc là sửa đường.

Có một câu nói rất hay, nếu bạn muốn giàu có, hãy sửa đường trước.

Nhưng địa phủ quá lớn nên sửa đường rất khó khăn.

“Bạc Văn Thời.”

Thời Nhạc phát sầu xoay mặt lại, hỏi Bạc Văn Thời: "Sửa đường tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Mí mắt của Bạc Văn Thời không nâng lên chút nào, chỉ báo giá thị trường mà mình biết: "Thấy con đường ở trước cửa công ty không? Con đường đó được sửa với giá 30 vạn."

Thời Nhạc: “...”

Thời Nhạc khô khan hỏi: "Vậy nếu có mấy trăm con đường cần sửa thì sao.”

"Tự mình tính."

Thời Nhạc ủ rũ xoay mặt đi chỗ khác, buồn bã ỉu xìu nói: “Ồ.”

Cái địa phủ nát này cái gì cũng không làm được, chỉ tiêu tiền là giỏi nhất.

Sắp sầu chết cậu rồi.

Cậu nâng mặt muốn tìm biện pháp kiếm tiền, mà trước bàn làm việc, Bạc Văn Thời liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ lộ ra trên lưng ghế số pha.

Cái đầu nhỏ như lộ ra hơi thở đáng thương.

Bạc Văn Thời thu hồi ánh mắt, duỗi tay cầm lấy điện thoại trên bàn, lục lọi trong vòng bạn bè, tìm ra cái quảng cáo nhỏ mà ngày nào Thời Nhạc cũng spam trong vòng bạn bè.

Copy paste rồi gửi nó đến một nhóm nhỏ.

Lý Văn: “???”

Trời lạnh rồi, nhà họ Vương nên phá sản đi: “???”

Trời lạnh rồi, nhà họ Vương chúng tôi chưa bị phá sản: “???”

Trong một nhóm nhỏ chỉ có mười vị tổng giám đốc, lập tức spam tràn đầy dấu chấm hỏi.

Đương sự Bạc Văn Thời lại không để ý đến phản ứng của đám bạn bè buôn bán cùng với có mối quan hệ riêng tư với mình cũng không tệ này, gửi đi xong, lại bổ sung một đường link trong dấu chấm hỏi trên màn hình, cùng với một câu nói ––

"Lúc đặt hàng, đừng nhắc tới tôi!"

Lý Văn: “? Ai nói chúng tôi sẽ đặt hàng?”

Bạc Văn Thời làm bộ không nhìn thấy câu này, lại gửi nội dung quảng cáo thêm mấy lần, rồi trực tiếp tắt điện thoại di động, tiếp tục làm việc.

Trong nhóm, Lý Văn thấy hắn không trả lời mình, tròng mắt xoay chuyển, copy link, mở Taobao.

Quả nhiên—

Nhảy ra một cửa hàng.

Nhân khí của cửa hàng thấp đến đáng thương, số lượng fans là 1.

Bảo bối trên kệ trong cửa hàng đều là đồ cổ, lá bùa, giá cả với anh ta mà nói không tính là đắt.

Lý Văn ấn vào bộ phận chăm sóc khách hàng, bắt đầu buồn chuyện: “Cửa hàng của cậu mở khi nào vậy?”

Cửa hàng nhỏ vạn năng ở địa phủ xin được phục vụ quý khách Nhạc Nhạc: "Thân mến, cửa hàng mới mở cách đây một thời gian, bây giờ mua đồ cổ có thể có lợi, sẽ được tặng rất nhiều quà tặng nhỏ đó!x

"Quà tặng nhỏ gì?"

Thời Nhạc suy nghĩ: "Bùa do chính tay chủ cửa hàng vẽ!”

"Phụt."

“Tôi không có hứng thú với bùa, nhưng tôi rất có hứng thú với chủ cửa hàng của các cậu. Có thể trò chuyện riêng với chủ cửa hàng của các cậu không?”

Thời Nhạc: “Được thôi, ngài chờ một lát.”

Hai giây sau.

Chủ cửa hàng của cửa hàng nhỏ vạn năng ở địa phủ_Nhạc Nhạc: “Thân mến, nghe nói ngài muốn gặp tôi?”

Lý Văn: “...."

Lý Văn hít thở không thông “Nhân viên chăm sóc khách hàng vừa rồi không phải là cậu chứ?”

Chủ cửa hàng của cửa hàng nhỏ vạn năng ở địa phủ _ Nhạc Nhạc: “Đúng vậy. [Dễ thương”]

Lý Văn nhìn biểu cảm bán mạnh của cậu, bỗng nhiên có một suy đoán: "Trong cửa hàng này của các cậu, không phải chỉ có một mình cậu thôi đấy chứ?”

Thời Nhạc không thể thuê nổi nhân viên chăm sóc khách hàng, trái tim bị đâm một nhát, cậu kiên cường trả lời: "Vâng, khách hàng ngài cần phục vụ gì vậy?”

Lý Văn: “......”

Lý Văn lại bị nghẹn lần nữa.

Cửa hàng nhỏ này, theo lý thuyết có quan hệ với Bạc Văn Thời, vậy thì sao có thể keo kiệt như thế.

Anh ta suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn một cái bình hoa cổ giá tầm trung trong cửa hàng, đặt hàng thanh toán.

Ngoại trừ Lý Văn, còn có vài ông chủ lục tục ngo ngoe đến đặt hàng.

Thời Nhạc ngồi ghế trên sô pha, đánh chữ đánh tới bay lên.

“Khi mua đồ cổ ở cửa hàng này sẽ được tặng miễn phí bùa trừ tà/ xem tướng/ xem phong thuỷ/ cái gì cũng phục vụ, thân mến, xin hỏi ngài có cần gì không?”

Có người muốn, có người lại không muốn.

Lý Văn chính là cái người muốn kia.

Anh ta mở camera gốc ra tự chụp một cái rồi gửi ảnh đi.

Thời Nhạc nhìn ảnh chụp, uyển chuyển nói: "Gần đây ngài nên kiêng kỵ nữ sắc một chút, nếu không sẽ có chuyện không tốt lắm xảy ra."

Lý Văn nhìn khung chat, có chút muốn cười.

Chủ cửa hàng này, hóa ra vẫn là một nhóc thần côn.

"Nói một chút xem, nếu như tôi không kiêng kỵ nữ sắc, sẽ xảy ra chuyện gì?"

Thời Nhạc: “Thân mến, nếu không kiêng kỵ nữ sắc thì ngài thật sự sẽ hối hận, tôi chỉ có thể tiết lộ nhiều như vậy thôi nha.”

Lý Văn thấy thế, lại trêu cậu vài câu, nhưng rốt cuộc cũng không nói có kiêng kỵ nữ sắc hay không.

Anh ta là một người có tính cách đào hoa, bình thường rất phong lưu, bảo anh ta kiêng kỵ nữ sắc, lời này cho dù là Bạc Văn Thời nói, xem chừng cũng vô dụng.

Ngoại trừ Lý Văn, còn có hai người xem tướng tay.

Thời Nhạc xem qua từng người, đều không có vấn đề gì lớn.

Xử lý tất cả các đơn hàng, vì phòng ngừa bọn họ đặt hàng xong sẽ hối hận, Thời Nhạc đứng lên, cất điện thoại di động vào túi, nói với Bạc Văn Thời một tiếng liền gấp rút chạy về phía cửa hàng.

Cậu phải nhanh chóng giao hàng.

Nếu hàng đã chuyển, thì sẽ không thể trả lại!

Trở lại cửa hàng, Tô Chu đang nhàm chán nằm trong quan tài, chơi trượt quan tài đậy nắp thời thượng.

Nghe thấy động tĩnh của Thời Nhạc, hắn bò từ trong quan tài ra, nhiệt tình chào hỏi Thời Nhạc: "Đại nhân! Ngài đã về rồi!”

Thời Nhạc gật gật đầu, thúc giục nói: "Anh mau trốn đi, người của công ty chuyển phát nhanh đang ở ngoài cửa, tôi muốn gửi chuyển phát nhanh”

Tô Chu nghe vậy, vội nằm trở về trong quan tài, hơn nữa còn duỗi tay đóng nắp quan tài lại.

"Những thứ này đều là vật phẩm quý giá."

Thời Nhạc một bên dọn đồ cổ, một bên dặn dò nói:"Các anh phải cẩn thận một chút khi vận chuyển đấy.”

"Yên tâm đi."

Anh trai nhỏ giao hàng cười tủm tỉm nói: “Công ty vận chuyển của chúng tôi chuyển phát nhanh rất chuyên nghiệp đó.”

Sau khi giao hết đồ cổ, Thời Nhạc không trở về công ty của Bạc Văn Thời mà dứt khoát đi xuống Địa phủ một chuyến.

Cậu không tìm thấy Thôi Ngọc, tìm Phạm Vô Cứu thì đến bây giờ Phạm Vô Cứu cũng chưa trả lời cậu, dứt khoát vẫn nên tự mình xuống địa phủ một chuyến xem tình hình thế nào.

Đóng cửa hàng lại.

Tô Chu ân cần đi theo phía sau mông cậu.

“Đại nhân, ngài xem, mặt tôi bây giờ có phải không dọa người không?”

Tô Chu đeo mặt nạ hồ ly, là Thời Nhạc mua trên Taobao cho hắn, kiểu dáng vẫn là tự Tô Chu chọn.

Thời Nhạc nhìn mặt hồ ly, so với mặt quỷ máu chảy đầm đìa lúc trước quả thật thuận mắt hơn nhiều, cậu thật lòng khen ngợi: “Đẹp đó, cơ mà nếu anh khâu đầu chặt hơn một chút thì quả thật sẽ không dọa người."

Tô Chu tủi thân: "Hức, tự mình khâu đầu cho mình thật sự rất khó khăn.”

“Đại nhân, ngài có thể ——"

“Không thể!”

Thời Nhạc kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, vô tình từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không thể khâu đầu cho anh đâu.”

Tô Chu “hức” một tiếng thật mạnh, nước mắt chảy dài nói: "Đại nhân ngài thật lãnh khốc!"

Thời Nhạc gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tôi siêu lãnh khốc."

Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện khâu đầu cho quỷ bị gãy đầu!

Hai người đi hết một đường.

Thời Nhạc tiếp tục lãnh khốc, mà Tô Chu tiếp tục hức.

Hức đến tận điện Diêm Vương, Thời Nhạc đang chuẩn bị tìm Thổi Phán Quan thì đúng lúc Tạ Tất An đi tới.

“Đại nhân, ngài đã trở lại."

Thời Nhạc nhìn trái nhìn phải: “Anh có biết bây giờ Thôi Phán Quan đang ở đâu không?”

“Biết.”

Tạ Tất An đáp: “Ở địa ngục Vô Gian thẩm vấn Bạc Nhuy.”

“Đưa tôi đến đó.”

“Vâng.”

Có Tạ Tất An dẫn đường, rất nhanh bọn họ đã đến địa ngục Vô Gian.

Từ trước đến nay địa ngục Vô Gian.

Từ trước đến nay địa ngục Vô Gian tồn tại để trấn áp loại quỷ vô cùng ác, lúc Thời Nhạc đi đến thì thấy vẻ mặt của Thôi Ngọc và Phạm Vô Cứu đều rất khó nhìn.

“Làm sao vậy?”

Thời Nhạc đi vài bước qua đó, hỏi: "Còn chưa thẩm vấn xong sao?”

Thôi Ngọc nhìn thấy cậu đến, đáy mắt giật giật.

“Đại nhân, thẩm vấn cũng tàm tạm rồi”

Y không nói cụ thể Bạc Nhụy đã khai báo gì, mà nói: “ Âm hồn của Bạc Nhuy, bất kỳ hình phạt nào đối với cô ta đều vô dụng.”

Thời Nhạc đã từng dặn dò, sau khi thẩm vấn Bạc Nhụy xong thì sẽ để cho cô ta chịu hết hình phạt, sau đó đánh tan âm hồn, không được rơi vào Luân Hồi.

“Không thể nào.”

Thời Nhạc nhíu mày nói: "Tôi có thể đả thương cô ta, hình phạt địa phủ làm sao có thể không phạt được cô ta chứ?”

Cậu nói rồi trực tiếp đi đến tự mình xem Bạc Nhuy.

Bạc Nhuy vẫn là dáng vẻ xinh đẹp mặc váy trắng như cũ, nhưng lúc trước Thời Nhạc đã nhìn thấy diện mạo xấu xí của cô, cho nên, khi nhìn thấy cô ngẩng đầu cười với mình, không nhịn được nói.

“Đừng cười.”

Thời Nhạc ghét bỏ nói: “Rất xấu.”

Bạc Nhuy: “......”

Nụ cười ngọt ngào của Bạc Nhuy biến mất trong nháy mắt, ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn Thời Nhạc, đáy mắt mang theo oán độc nồng đậm.

“Cậu muốn gϊếŧ tôi.”

Cô ta lạnh lùng nói: “Nhưng cậu không làm được.”

“Trên đời này, chỉ có một người có thể gϊếŧ tôi, nhưng người kia vĩnh viễn sẽ không thể xuất hiện.”

Thời Nhạc nghe thấy lời cô ta nói, chỉ cảm khái nói: “Haiz, có người, rõ ràng cô ta đã xấu xí như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự tin như thế.”

Bạc Nhụy liên tiếp bị Thời Nhạc ghét bỏ là xấu xí, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

Tay cô ta hung hăng nắm lấy sợi xích đang trói buộc mình: “Không cho phép nói tôi xấu xí nữa!”

Cô ta không xấu.

Một đời này của cô ta, không còn là dáng vẻ xấu xí như trước kia nữa.

Thời Nhạc nhìn ra nói cô ta xấu xí thì sẽ kí©h thí©ɧ đến cô ta, vì thế cố ý trở nên trầm trọng nói: “Cô cứ xấu, cô xấu muốn chết mất! Với dáng vẻ xấu xí này của cô còn muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt Bạc Văn Thời, nằm mơ đi!”

Xấu, còn có Bạc Văn Thời.

Đối với Bạc Nhụy mà nói, đều chính xác chọc đến điểm mẫn cảm nhất của cô ta.

“Thời Nhạc.”

Hận ý trong đáy mắt cô ta nhiều đến đáng sợ, con ngươi đỏ tươi tựa như ác quỷ mất đi lý trí: “Cậu sinh ra đã có một vẻ ngoài tốt thì có lợi ích gì chứ?”

“Chúng ta là đồng loại, cho dù cậu khoác vẻ ngoài này lên, cũng đời đời kiếp kiếp giống với tôi, không được tốt—”

Cô ta vẫn chưa nói xong thì Phạm Vô Cứu vốn đang nói gì đó với Thôi Ngọc, ánh mắt chợt sắc bén, lấy một tấm bùa cấm ngôn mà La Lễ để lại cho y từ trong túi ra, bay lên không rồi dán lên mặt Bạc Nhụy.

“Đại nhân.”

Thôi Ngọc bước nhanh đến, đứng ở bên cạnh cậu: “Bạc Nhuy là người rất hay mê hoặc người tốt, lời cô ta nói, ngài không nên nghe nhiều.”

Thời Nhạc nhìn Bạc Nhuỵ không nói được nữa, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt đương nhiên tôi sẽ không nghe cô ta nói xằng bậy.

“Yên tâm đi.”

Thời Nhạc cam đoan nói: “Tôi không tin những lời nói bậy của cô ta đâu.”

Cậu thuận buồm xuôi gió được Thời Hạ nuôi lớn như vậy, tên biếи ŧɦái nhỏ này tự mình xấu thì thôi đi, lại còn muốn nói cậu là đồng loại!

Há.

Bôi nhọ!

Thời Nhạc dựa vào việc mình bị bôi nhọ, còn cẩn thận nhắn tin cáo trạng với Bạc Văn Thời trên WeChat.

Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Mèo con tủi thân jpg/.”

Bạc Văn Thời: “?”

Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Bạc Nhuy nói tôi và cô ta là đồng loại!”

Bạc Văn Thời: “...”

Bạc Văn Thời nhìn những lời này trong khung chat, lông mày nhíu lại.

Đồng loại?

Bạc Văn Thời biết rõ Bạc Nhuy có bao nhiêu ác độc, đó là ác độc đã có sẵn từ trong xương cốt phát ra.

Về phần Thời Nhạc.

Đây chính là một quả dưa ngốc không tim không phổi, nếu bị hắn bán đi có lẽ còn đếm tiền giúp hån.

Sao cậu có thể là đồng loại với Bạc Nhụy được.

Bạc Văn Thời cúi đầu gõ chữ: “Cô ta là kẻ điên nên cậu không cần tin cô ta.”

Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Mèo con khóc khóc jpg/.”

Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Nhưng tôi vẫn rất khó chịu.”

Bạc Văn Thời nhìn biểu tượng cảm xúc mèo con khóc thút thít kia, cả việc cậu nói mình khổ sở, lông mày nhíu lại càng lợi hại hơn.

Hắn tìm một biểu tượng cảm xúc bên dưới khung chat rồi chuẩn bị gửi đi.

Nhưng lần đầu tiên sử dụng biểu tượng cảm xúc nên Bạc Văn Thời không thuần thục lắm, nhấn vài cái, chờ đến khi thấy rõ, một trong những biểu tượng cảm xúc người que vừa mới được tải xuống đã bị gửi đi.

Vì thế.

Đúng lúc Thời Nhạc đang nhìn chằm chằm khung chat thì ngay lập tức thấy được tin nhắn mới của hắn.

Bạc Văn Thời: “Người que hôn hôn jpg/.”

Thời Nhạc ngơ ngác nửa giây.

Chờ phản ứng lại, đôi mắt Thời Nhạc sáng lấp lánh, cậu chụp màn hình trong nháy mắt, chụp màn hình xong, hưng phấn trả lời: "Hôn!!!”

Hôn người lớn đó!

Muốn hôn ở đâu cũng được.

Mặt Bạc Văn Thời không thay đổi nhấn rút lại: "Bạn đã rút lại một tin nhắn và chỉnh sửa lại”

Thời Nhạc nhìn thấy thông báo rút lại tin nhắn, sắc bén nhắc nhở: “Tôi đã chụp lại màn hình rồi!”

“Lần này là chính anh chủ động muốn hôn, rút về cũng vô dụng.”

Bạc Văn Thời: “Trượt tay.”

Đương nhiên Thời Nhạc biết là hắn trượt tay, nhưng cơ hội tốt như vậy không tận dụng thì không phải là Thời Nhạc cậu.

“Tôi mặc kệ, nếu anh đã trượt tay, vậy thì lại trượt miệng một cái đi.”

Thời Nhạc cực kỳ hài lòng với nụ hôn lần trước.

Nhưng mà từ đó về sau, cậu một mực khổ sở vì không có cơ hội muốn nụ hôn mới.

Bây giờ cơ hội đã đến cửa!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Hôn Hôn Hôn!