Chương 29: Băng keo cá nhân

Chương 29: Băng keo cá nhân.

Sau khi hỏi xong, giờ phút này không khí như bị ngưng đọng lại, nữ sinh nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt lạnh thấu xương.

"Liễu Diệu"

Giữa lúc Thời Nhạc quan sát kỹ, cô nhẹ giọng đáp lại.

Liễu Diệu là nữ sinh cấp 3 vẫn còn sống kia, cũng là con gái duy nhất hiện tại của nhà họ Liễu.

Thời Nhạc tiến thêm hai bước, xác định mình không thể bị nhốt ngoài cửa, lúc này mới buông tay chống cửa.

"Cô là người đã đặt đơn trên cửa hàng Taobao của tôi sao?"

Cậu vừa hỏi vừa tiếp tục đánh giá nữ sinh trước mắt.

Vừa rồi ông cụ có nói, trước kia Liễu Diệu là người hướng nội, không thích nói chuyện với mọi người, cũng rất giống với thái độ trầm mặc lúc này của nữ sinh trước mặt.

Căn cứ vào những điều này, người này rất có khả năng chính là Liễu Diệu còn sống.

"Là tôi đặt đơn."

Liễu Diệu thu hồi ánh mắt dừng ở trên mặt Thời Nhạc, âm thanh nói chuyện của cô rất nhỏ nhẹ, nghe yếu ớt vô hại.

Nhưng Thời Nhạc không hề mất cảnh giác, cậu "Ồ" một tiếng, lấy lá bùa từ trong túi ra.

"Nếu là cô đặt đơn thì tốt rồi. Tôi đã đọc những gì cô miêu tả với tôi trên Taobao, tôi đoán có lẽ cô đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ"

Cậu giơ lá bùa lên, đôi mắt cong cong nhìn Liễu Diệu: "Trừ tà là chuyên môn của tôi!"

Liễu Diệu nhìn bùa trong tay cậu, hiển nhiên ánh mắt không đúng lăm.

Cô ta lại cách xa Thời Nhạc thêm vài bước, cứ như thể Thời Nhạc là hồng thủy mãnh thú (*) gì đó.

(*) Hồng thủy mãnh thú: cách ví von như thể tai họa lớn hoặc thứ gì đó rất đáng sợ

"Không cần."

Sau khi từ chối, cô nhẹ giọng bổ sung nói: "Cái đó là tôi đặt sai, bây giờ sẽ thu hồi lại

Thời Nhạc: "?"

Nụ cười nhiệt tình của Thời Nhạc trong nháy mắt sụp đổ, hai má phồng lên, không cao hứng nhắc nhở: "Chúng ta đã bàn bạc chi tiết về giá cả của bảo bối và ở trang chi tiết cũng ghi chú không nhận trả hàng"

Hơn nữa, cậu còn nhấn mạnh bằng một phông chữ màu đỏ đậm to đùng!

Đồ cổ trong cửa hàng vốn dĩ là đồ trang trí, nếu cứ cho người khác mua về để mấy ngày, ngắm đã mắt rồi trả lại.

Thời Nhạc suy nghĩ, nếu vậy thì cậu quá mệt mỏi.

Để ngăn chặn hành vi ăn cơm không trả tiền này, Thời Nhạc trực tiếp ghi lưu ý trước, cửa hàng không nhận trả hàng vì bất kỳ lý do đặc biệt nào.

“Không trả hàng” Liễu Diệu nói, “Tôi chỉ hủy bỏ dịch vụ tận nơi hiện tại của cậu"

Thời Nhạc nghe xong lắc đầu.

"Không thể"

Cậu nói với giọng điệu nghiêm túc: "Dịch vụ tận nơi cũng không hủy bỏ được. Chỉ cần đặt hàng, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Đây là nguyên tắc phục vụ của cửa hàng vạn năng chúng tôi!"

Liễu Diệu bị cậu làm khó xử, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.

"Tôi không cần."

Cô lặp lại câu này: "Tôi không cần trừ tà, tôi rất tốt"

Thời Nhạc không lên tiếng.

Nếu người này thực sự ổn thì sao có thể có nhiều hành vi bất bình thường như vậy.

Dựa theo đủ loại dấu hiệu mà ông cụ kia nói, chắc hẳn Liễu Diệu bị quỷ ám vào người.

Cô đặt hàng xin mình giúp đỡ, nhưng đến lúc này, vì sao lại đột nhiên đổi ý...

Chẳng lẽ có điều gì đó cần phải kiêng dè?

Không cần biết lý do là gì, Thời Nhạc vẫn cầm lá bùa, thầm nghĩ phải đuổi tà ma đi mới là lựa chọn đúng đắn.

"Ừm! Cô rất ổn"

Thời Nhạc ổn định cảm xúc, thuận miệng nói phụ hoạ.

Giây tiếp theo.

Lá bùa chuyên nhắm vào những người bị quỷ ám bất ngờ bị Thời Nhạc lao nhanh vài bước về phía trước, dán trên người Liễu Diệu suýt nữa té ngã vì không kịp phòng bị.

" Âm hồn, ra!"

Cậu gầm lên một tiếng, dán lá bùa vào sát người Liễu Diệu.

Một lát sau—

Cơn gió thoảng qua nhẹ nhàng thổi vào cửa phòng đang mở.

Thời Nhạc: ".."

Thời Nhạc nhìn lá bùa không chút sứt mẻ, không có bất kỳ phản ứng nào, rồi lại nhìn Liễu Diệu cũng không có phản ứng gì ngoại trừ việc sắc mặt hơi khó coi.

Cậu choáng váng.

Âm khí trên người Liễu Diệu rất nặng, vừa nhìn đã biết đây là kết quả của việc thường xuyên bị quỷ ám.

Nhưng mà con quỷ trên người cô ấy đâu?

Bị giấu rồi?

Không thể nào, Liễu Diệu là một người đang sống sờ sờ, quỷ ẩn nấp trong cơ thể sẽ làm hại sức khỏe của cô ấy, trừ khi bị điên rồi.

"Bây giờ, cậu có thể đi chưa?"

Liễu Diệu nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu hoàn toàn lộ ra vẻ lạnh lẽo u ám.

Thời Nhạc thu lá bùa lại, muốn kiểm tra thử xem quỷ có trốn trong phòng hay không.

Tuy nhiên, Liễu Diệu lại ngăn cản câu.

"Cậu đã xác minh tôi không cần trừ tà rồi, sao còn chưa đi hả?"

Liễu Diệu nhẹ giọng nói, nhẹ mà lạnh.

Lá bùa nhằm vào quỷ của Thời Nhạc vừa rồi không có hiệu quả với Liễu Diệu cũng giải thích một điều-

Đây là Liễu Diệu chân chính, chắc chắn không phải là giả.

Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đã xảy ra với Liễu Diệu và Liễu Thi, Thời Nhạc đã bị Liễu Diệu hoàn toàn mất kiên nhẫn cầm bình nước nóng đang sôi, dội thẳng vào người cậu.

Thời Nhạc: "!"

Thời Nhạc kịp thời tránh không bị nước nóng bắn đến, nhưng khi tay đang vịn vào tủ quần áo bằng gỗ bên cạnh thì bị một cái dằm trên đó đâm vào tạo thành một vệt máu.

"Shh–"

Thời Nhạc đau đớn, hít một hơi khí lạnh.

Tủ quần áo này! Chất lượng có vấn đề!!!

"Đi ra ngoài."

Vừa mới dùng nước nóng hành hung người khác xong, nhưng vẻ mặt của Liễu Diệu lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô vẫn còn cầm ấm nước, lạnh lùng nhìn Thời Nhạc, như có thể hất nước ra lần thứ hai bất cứ lúc nào.

Thời Nhạc nhìn thấy cô như vậy, chỉ có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

Sau đó tưởng tượng.

Sao mà trông rất giống tên nhóc biếи ŧɦái Bạc Nhụy kia!

Nhưng Bạc Nhuy là quỷ, có thể bị cậu bắt và giam ở Địa phủ, nhưng Liễu Diệu trước mắt lại là người đang sống sờ sờ.

Vẫn còn ở tuổi vị thành niên, vậy nên ngay cả khi hành hung cũng sẽ không bị phán quyết quá nặng.

Thời Nhạc có thể quản được quỷ nhưng không quản được người sống, cuối cùng cậu miễn cưỡng bị tên biếи ŧɦái này ép rời đi.

"Tốt thôi."

Thời Nhạc đứng ở cửa tức giận nói: "Nếu cô không cần tôi, tôi cũng không cần thánh mẫu như vậy, lại khăng khăng muốn nhanh chóng trừ tà cho cô"

"Nếu sau này Liễu Thi lại bám vào người của cô, vậy thì cô tự cầu phúc đi!"

Buông xuống những lời này xong, Thời Nhạc xoay người rời đi.

Sau khi bước ra khỏi tiểu khu, cậu tức giận gọi cho Bạc Văn Thời, muốn lên án Liễu Diệu này cáu kỉnh với cậu như thế nào.

Bạc Văn Thời nghe xong, chỉ hỏi một câu: "Tay cậu bị thương?"

Thời Nhạc ngây người.

Vừa rồi lúc cậu kể lại mọi chuyện, hình như có nhắc tới mu bàn tay của cậu bị tủ quần áo gỗ đâm vào.

"Ừm."

Thấy Bạc Văn Thời chú ý tới, Thời Nhạc nhanh chóng phản ứng lại, đổi sang giọng điệu ấm ức: "Ừ, tay tôi đau quá, trên tủ quần áo đó có dǎm."

"Tôi vẫn ở chỗ vừa rồi ăn cơm"

Bạc Văn Thời nhẹ nhàng nói: "Đến đây tìm tôi."

Ngắt điện thoại.

Thời Nhạc nhìn thời gian, cậu đã đi gần một giờ vậy mà Bạc Văn Thời lại ăn lâu như vậy!

Xem ra, cậu đã có một cái nhìn mới về sức ăn của Bạc Văn Thời.

Cất điện thoại vào trong túi, Thời Nhạc nghĩ đến việc đi tìm người, tâm trạng tồi tệ vừa rồi đều tan biến đi phân nửa.

Cậu vui vẻ lon ton chạy đến nhà hàng, mà trong phòng Liễu Diệu ở tiểu khu phía sau cậu.

Con búp bê vải bị giấu ở đầu giường có đôi mắt làm bằng hạt thủy tinh, bỗng nhiên lóe sáng.

Liễu Diệu đóng cửa phòng lại, quỳ gối đầu giường, cẩn thận cầm lấy con búp bê vải.

Cô úp mặt vào đó, nét mặt của cô không còn vẻ u ám như khi đối mặt với Thời Nhạc.

Ngược lại là nét mặt sung sướиɠ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Tuy rằng anh không ngoan"

Cô nỉ non: “Nhưng tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm”

"Hôm nay thời tiết tốt. Chúng ta ra ngoài xem một chút đi. Ngõ nhỏ đằng trước tiểu khu có mì hành lá anh thích ăn đó"

Giọng nói vừa vang lên.

Ánh sáng trong đôi mắt của con búp bê mờ đi, cả người Liễu Diệu ngồi quỳ trước giường run lên.

Ngay sau đó.

Thậm chí cô còn trông rất hoạt bát, đứng dậy thay bộ váy màu đỏ rực rỡ yêu thích của mình, vui vẻ ngâm nga hát một đoạn, chuẩn bị ra khỏi cửa phòng.

Khi đi qua tủ quần áo.

Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn vết máu nhỏ còn sót lại trên tủ quần áo.

"Thật thơm."

Cô cúi người liếʍ sạch vết máu nhỏ bé đáng thương này, liếʍ xong, đôi mắt nheo lại trông rất thoả mãn.

Tinh khiết như vậy, còn hơn cả quỷ, thật sự rất ngon vừa thơm vừa tinh khiết.

Sau đó cô lại tiếp tục ngâm nga bài hát và rời khỏi phòng.

Bây giờ, cô vẫn muốn ăn một tô mì hành yêu thích của mình.

Trong phòng ăn.

Thời Nhạc chạy tới, ngồi trước mặt Bạc Văn Thời, giơ tay lên lộ ra miệng vết thương của cậu trông cực kỳ đáng thương.

Bạc Văn Thời nắm lấy cổ tay cậu, nhìn mu bàn tay cậu một lúc rồi ngẩng đầu nhìn cậu.

"Nếu đến muộn hơn một chút, cậu còn không thể dùng được băng keo cá nhân

Vết thương nhỏ của Thời Nhạc rất nhanh lành, nếu không nhìn kỹ, thật sự không thể đoán ra được vết thương ở đâu.

Cậu liếc nhìn mu bàn tay của mình, mạnh miệng nói: "Nhưng tôi rất đau rất đau"

Bạc Văn Thời không nói gì thêm, lấy băng keo cá nhân, xé ra rồi dán lên cho cậu.

Phong cách của băng keo cá nhân là loại cơ bản đơn giản nhất, còn Thời Nhạc muốn dán loại có hình thù.

Bản thân cậu thường xuyên lén sưu tập những thứ thú vị hoặc nhỏ xinh này và cậu cũng sưu tầm một đống băng keo cá nhân có hình thù kỳ lạ.

Chỉ là hôm nay không mang theo nó.

"Đừng bóc, không còn đâu."

Bạc Văn Thời nhìn cậu bò trên đùi hắn, lục tìm băng cá nhân trong túi áo, thấp giọng nói: "Loại này ở trên tay cậu nhìn đã đẹp rồi"

Thời Nhạc không hài lòng nói: "Nhưng tôi muốn dán cái có hình"

Bạc Văn Thời: "..."

Bạc Văn Thời lạnh lùng liếc nhìn cậu nhóc đang đưa ra yêu cầu, giây tiếp theo, cậu nhóc vẫn còn đang bị bộ trong nháy mắt bị ánh mắt này làm cho yên tĩnh trở lại.

Cả hai không tiếp tục ở lại nhà hàng nữa.

Rất nhanh.

Bọn họ quay trở lại công ty của Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời rất bận, hầu hết thời gian của hắn đều làm việc, xử lý các tài liệu tưởng chừng như không bao giờ xong, hết công việc này lại đến công việc khác.

Thời Nhạc giống cái đuôi nhỏ đến công ty cùng hắn, nhìn hắn bắt đầu công việc xong ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, dùng truyền âm phù đi tìm Thôi Ngọc.

Cậu muốn hỏi xem, Thôi Ngọc đã thẩm vấn Bạc Nhụy như thế nào.

Nhưng dùng truyền âm phù cả nửa ngày, Thôi Ngọc cũng không trả lời.

Không có cách nào.

Thời Nhạc chỉ có thể tìm Phạm Vô Cứu.

"Đại nhân."

Giọng nói của Phạm Vô Cứu vang lên trong truyền âm phù, Thời Nhạc nghe thấy giọng nói của y, ánh mắt chợt sáng lên.

Giống như việc tìm được ai đó để nói chuyện.

"Thôi Phán Quan đâu?"

Thời Nhạc hỏi: "Tôi gọi anh ấy bằng truyền âm phù, nhưng là anh ấy không để ý đến tôi"

Phạm Vô Cứu suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: "Thôi Phán Quan vẫn đang thẩm vấn Bạc Nhuy, có lẽ lúc này không có thời gian rảnh"

Thời Nhạc gật đầu, sau khi gật đầu mới nhớ ra y không nhìn thấy, vì thế "ừm" một tiếng thật mạnh.

“Vậy anh có đoán được khi nào anh ấy có thể thẩm vấn xong không?” Thời Nhạc nói xong còn nhấn mạnh: “Nhân tiện, khi thẩm vấn cô ta, đừng quên yêu cầu cô ta giải thích về ba vụ tai nạn còn lại, có phải có liên quan với cô ta hay không?"

Ba vụ tai nạn khác xảy ra cùng lúc ở bốn hướng, cùng với vụ tai nạn ô tô của nhân viên công ty của Bạc Văn Thời.

Khi Thời Nhạc hỏi Bạc Văn Thời, Bạc Văn Thời nhận được tin báo từ cảnh sát nói ba vụ tai nạn đều là ngoài ý muốn, không có bất kỳ dấu vết nào chứng minh là do con người gây ra.

Cảnh sát đã đưa ra kết luận này, nhưng Thời Nhạc, Thôi Phán Quan và cả Phạm Vô Cứu kiên quyết đưa ra một cách giải thích khác.

Tai nạn xảy ra cùng một lúc một cách kỳ lạ như vậy, tức là có kẻ xấu sắp đặt gây ra.

Người sắp đặt này có phải là Bạc Nhụy hay không...

Chúng ta phải đợi cho đến khi Thẩm Phán Quan thẩm vấn xong mới có thể biết được.

"Được, tôi sẽ nhắc nhở Thôi Phán Quan"

Sau khi liên lạc với Vô Cứu xong, Thời Nhạc quay đầu vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bạc Văn Thời.