Chương 4.1

Lớp mới hòa đồng hơn so với tưởng tượng của Kiều Điềm, có thể bởi vì là lớp nghệ thuật, cho nên mọi người đều không có tinh thần khẩn trương học tập, mọi người cố học tập, ngược lại giống như chơi đùa với nhau vậy.

Điều duy nhất mà cô không thích là, cứ đến chín giờ là cô lại đói bụng.

Cẩn thận lục cặp sách, cố tìm ra môt một ít bánh kẹo, đáng tiếc cặp của cô không phải hộp Padora, chỉ có một quả táo mà buổi sang anh trai đưa cho.

Táo cũng được, ít nhất cũng có thể lấp bụng.

Thẩm Dục nằm mơ, mơ thấy có một con chuột lớn, đang cắn vào cổ anh, làm cho người ta sởn cả tóc gáy, mồ hơi lạnh ứa ra.

Trong ác mộng tỉnh lại, anh mở to mắt, bên tai vẫn còn tiếng chuột cắn răng rắc, răng rắc.

Khi anh ngẩng đầu lên, đối diện với con mắt sáng như sao, mà chủ nhân của đôi mắt ấy đang răng rắc cắn táo.

Thấy Thẩm Dục đột nhiên ngẩng đầu lên, Kiều Điềm đang cầm táo trên tay có hơi sửng sốt.

Cô nuốt nước miếng một cái, giọng áy náy, "Cái đó.. Không phải mình cố ý trước mặt cậu ăn táo đâu." Làm hại cậu không được ăn.

Thẩm Dục ánh mắt coi thường, "Vậy là cậu cố ý sao?"

Kiều Điềm lắc đầu, "Không phải, mình không nghĩ là cậu sẽ tỉnh."

Hóa ra lúc anh ngủ, chính là vẫn luôn muốn ăn sao?

"Cái đó.." Thiếu nữ vẻ mặt rối rắm nhìn anh, duỗi tay nói: "Nếu cậu thực sự muốn ăn, cùng lắm mình cho cậu là được." Dù sao cô cũng ăn được một nửa, bạn học mới đói thì cứ để anh ăn đi, không ghét bỏ cô đã cắn thì tốt rồi.

Thẩm Dục nhìn quả táo so với bị chuột gặm còn khó coi hơn, khóe miệng nhịn không được run rẩy, tức giận nói năng lộn xộn, "Cậu, cậu, cậu, ai nói với cậu tôi muốn ăn táo.."

"Vậy là cậu muốn ăn kẹo thỏ sao?" Trên mặt thiếu nữ mang vẻ rối rắm, "Nhưng hôm nay mình không mang, hay là để lần sau mình sẽ mang cho cậu."

"!" Giờ phút này Tɧẩʍ ɖυng không thể dùng lời nói để biểu đạt cảm xúc của mình.

Đây là ma quỷ sao? Là ma quỷ sao?

"Nhìn tôi giống như rất muốn ăn kẹo thỏ sao? Con mắt nào của cậu nhìn thấy?"

Thiếu niên bất lương đối mặt với việc đòi ăn không thành mà thẹn quá giận, Kiều Điềm nuốt nuốt nước miếng, đè thấp giọng, nói: "Hai.. hai cái."

"Cậu.."

Phía trước, Liêu Bằng cùng Mao Kiến nghe hai người nói chuyện đã cười đến co rút, ôm bụng, không để mình cười lớn tiếng.

Bạn học mới này đúng là khắc tinh của Thẩm Dục, nhìn thì có vẻ yếu ớt mà lực sát thương lại lớn như vậy, cũng chỉ có cô mới có năng lực khiến Thẩm Dục tức giận đến dậm chân, còn không thể nói được gì.

Nhìn hai người ở phía trước cười run, Thẩm Dục lấy một chân đá vào ghế hai người ngồi phía trước, "Cười cái gì?"

Hai người tức khắc không dám động, tỏ vẻ, "Đâu có cười đâu."

Đều là ma quỷ sao? Cười như vậy mà nói là không có cười.

Kiều Điềm vẻ mặt mơ hồ nhìn thiếu niên bất lương Thẩm Dục, thầm nghĩ: Đây là thẹn quá hóa giận, lần sau khi hỏi cô sẽ thấp giọng một chút, không được cho người khác nghe thấy.

..

Trong giờ học, thiếu niên bất lương từ sáng sớm đã mang theo bộ bầu cua tôm cá đi ra ngoài, từ miệng Hắc Bạch Vô Thường phía trên, Kiều Điềm biết được, vốn dĩ bạn cùng bàn với cô cũng là học sinh lớp nghệ thuật, học âm nhạc.

Kiều Điềm cảm thấy, bất lương thiếu niên học âm nhạc nhưng thực ra không bằng học diễn xuất, hiện nay giới giải trí thích nhất là khuôn mặt này, khẳng định có thể thu hút rất nhiều fans, dựa vào mặt mà hô mưa gọi gió trong giới giải trí.

Nhưng mà, nghĩ đến tính tình của bạn cùng bàn không phù hợp với giới giải trí, nếu không sẽ đắc tội với người ta.

Trường hợp này đại khái chính là, Thượng đế mở cho ngươi cửa sổ nhưng lại chặn cửa chính lại, lấy tính cách của thiếu niên bất lương, khẳng định sẽ không nhảy cửa sổ.

Nội tâm Kiều Điềm đang tưởng tượng hết sức phong phú, thì có người đứng bên cạnh che khuất ánh sáng.

Kiều Điềm ngẩng đầu lên, nữ sinh tổ bên cạnh cầm hộp quà đi tới, sau đó coi như không thấy cô, lặng lẽ đem hộp đò kia nhét vào ngăn kéo Thẩm Dục.

Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Điềm, đối phương cngx chỉ hướng cô cười cười, một chút cũng không có bộ dáng xấu hổ.

Tên của đối phương, Kiều Điềm cũng có chút ấn tượng, tên là An Nhiễm Nhiễm, một mái tóc đen dài, làn da trắng nõn, long mi cong cong, quả thực là hình mẫu mối tình đầu của các thiếu niên.

Kiều Điềm nhìn cô rời đi, thầm nói, cô gái xinh đẹp như vậy, lại muốn quỳ gối dưới quần của thiếu niên bất lương sao?

Về phía thiếu niên bất lương, Thẩm Dục giờ phút này trong WC sắc mặt không tốt lắm.

Thiếu niên dựa lưng vào vách tường, một chân hơi cong, mái tóc dài che ở trước mắt, hiện ra vẻ mặt chán chường.

Trên tay anh kẹp một điếu thuốc lá, mất ít thời gian, mất ít thời gain, căn bản là rủ cho tàn thuốc lá rơi xuống nền đất, thỉnh thoảng mới đưa lên hút một hơi, trong lúc khói bay lượn lờ, thiếu niên càng lộ vẻ mặt chán chường.

Tới WC các bạn học nhìn thấy thì đi WC với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Đại Mao ở bên cạnh anh, hút hai điếu thuốc, thấy anh ủ mặt, hỏi: "Dục ca, anh làm sao vậy?"