Chương 3: Ngọt 3 độ

Lễ khai giảng được diễn ra ở quảng trường trước tòa nhà tổng hợp phía đông, quảng trường rất rộng lớn, có thể chứa được mười ngàn người.

Hàng được sắp xếp theo thứ tự các lớp, Kiều Điềm ngồi giữa các nữ sinh, mặc dù an tĩnh ngồi trong lớp, nhưng khi người khác nói chuyện phiếm, hơi mỉm cười, mặc dù không nói chuyện, lại có cảm giác có thể dễ dàng hòa nhập, sẽ không thẹn thùng sợ hãi.

Từ sau khi ngồi xuống, Kiều Điềm cúi đầu nhìn cuốn sách luyện phát âm tiếng anh trong tay.

Lý Kiều Kiều ngồi cạnh cô, ánh mắt hâm mộ nhìn học bá cố gắng tiến tới, chẳng qua là, khi cô đến gần nhìn rõ, bên trong quyển sách tiếng anh kia, còn kẹp thứ khác, nói là sách tiếng anh, thì ra chỉ là cái vỏ.

Kiều Điềm ngẩng đầu nhìn cô. Lý Kiều KIều có chút khϊếp sợ, "Không nghĩ tới cậu cũng xem truyện tranh, mình luôn nghĩ rằng những người học tốt luôn chăm chỉ học."

"Đấy chỉ là phương pháp học tập của mọt sách thôi, bây giờ lạnh như vậy, mệt như vậy, thật ra đọc sách không thể làm việc học tập tốt hơn, ngược lại thư giãn thì tương đối tốt."

Lý Kiều Kiều nghe vậy, cảm thấy bạn học mới nói khá có lý, chính bản thân không có gì để nói nữa.

Buổi lễ khai giảng vừa dài vừa nhàm chán, thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi lạnh. Học sinh đều rụt cổ vào áo, chỉ đợi buổi lễ kết thúc, đến nỗi lãnh đạo nhà trường nói gì cũng chẳng có ai để trong lòng.

Khi có tiếng "Bây giờ, mời em Kiều Điềm lớp 24 lên bục phát biểu." Trong nháy mắt không khí xung quanh như lạnh thêm mấy độ.

Sau đó, Lý Kiều Kiều kích động nắm tay Kiều Điềm "Kiều Điềm, lãnh đạo muốn cậu lên bục phát biểu kìa."

Vốn tưởng rằng Kiều Điềm sẽ thẹn thùng sợ hãi, nhưng cô chỉ bình tĩnh gật đầu một cái, sửa sang lại trang phục rồi đi lên khán đài.

Người chủ trì nhìn học sinh xung quanh đang ngẩng đầu lên nhìn, trêu ghẹo nói: "Các em có biết Kiều Điềm là ai không?"

Lớp ba ở hàng đầu lắc đầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang đi lên khán đài, bàn tán vài câu, cô gái này chính là mẫu người mà tôi thích.

Người chủ trì cười một tiếng, "Em ấy chính là đối tượng mà các em học tập theo."

Không có cảm giác gì khác quá lớn, đối tượng để học tập quá nhiều. Mọi năm đều có mười cái tên được khen ngợi trên khán đài, các thầy cô luôn nói đó là đối tượng cần học tập.

Người chủ trì không vội, nhìn về phía Kiều Điềm khẽ mỉm cười, để cho cô đứng bên cạnh, sau đó tiếp tục nói: "Năm ngoái, trong cuộc thi vật lý toàn quốc nằm trong top 3, đồng thời trong kỳ thi giữa kỳ đạt được hạng nhất, thi chin môn thì sáu môn đứng đầu, có biết tại sao kỳ thi cuối kỳ em ấy lại không đạt được hạng nhất không? Bởi vì em ấy không thi! Hơn nữa, các em có biết em ấy ở lớp nào không? Lớp 24, lớp nghệ thuật! Các bạn lớp mỹ thuật, những bạn đang cố gắng chăm chỉ, còn có các em năm nhất, chẳng lẽ những điều đó không đáng để học tập em ấy sao?"

Nghe người chủ trì nói vậy làm cho mặt Kiều Điềm đỏ lên, vốn dĩ không có gì, nhưng lại được khen như vậy.

Mà học sinh dưới khán đài, rốt cuộc sau khi nghe người chủ trì nói liền tỉnh ngộ, vỗ đùi, hóa ra vị học bá năm nhất kia chính là Tiểu Điềm ngọt ngào này.

Lúc này, có người nhỏ giọng tặc lưỡi, vừa có dáng dấp đẹp vừa học tập tốt như vậy, đây chính là không để bọn học có đường sống mà.

"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy để Kiều Điềm nói, nhớ nghe đó, đều là lời vàng ngọc cả."

Kiều Điềm cảm thấy da mặt mình vốn đã dày rồi, sau khi nghe thầy nói vậy, cô còn thấy mặt thầy còn dày hơn mình, "Xin chào thầy cô và các bạn học, mình là Kiều Điềm, mình rất vui khi hôm nay được lên đây phát biểu.."

Thẩm Dục vốn không chịu được lễ khai giảng dài dằng dặc này, vốn muốn tìm cơ hội trốn cùng Liêu Bằng, Đại Mao đứng ở cây bên kia, không ngờ tới đúng lúc bạn cùng bàn phát biểu.

Lúc này, anh híp mắt, nhìn về phía bạn mới đang phát biểu ở trên bục.

Âm thanh của cô nhẹ nhàng, như ăn bánh gạo nếp vào tháng chín vậy, cắn một miếng liền có cảm giác mềm mại, ngọt ngào.

Nhưng mà âm thanh của cô lại không nhỏ, thanh âm dù không trầm bổng như người chủ trì, nhưng mỗi câu nói, thật giống như nói đến việc quan trọng, vốn là quảng trường huyên náo, nhưng bởi vì cô lên tiếng mà dần dần yên tĩnh lại.

Vào thời điểm này trên người Kiều Điềm, phẳng phất có ánh hào quang chiếu quanh vậy, lắng nghe âm thanh của cô, khiến cho học sinh làm theo, thi vào trường cao đẳng hạng nhất.

Theo như Liêu Bằng giải thích, "Loại người vừa đẹp vừa học giỏi, là kiếp trước cứu cả ngân hà sao? Đời này ông trời hậu đãi cho cậu ấy? Dáng dấp đẹp mắt, đọc sách lại tốt, như thế nào mọi thứ đều tốt vậy chứ."

Thẩm Dục híp mắt nghe hắn ở đó cảm thán, không chờ Liêu Bằng cảm thán xong, trên khán đài tiểu cô nương đột nhiên ho khan một trận.

Lần này âm thanh của cô được khuếch đại trong micro, đột nhiên ho khụ một trận, âm thanh liền truyền rộng ra, khiến mọi người dưới khán đài giật nảy mình.

Ở trước mặt toàn bộ giáo viên, đột nhiên phát sinh sự cố như vậy, mặc dù Kiều Điềm từ trước đến nay đều rất bình tĩnh, dù mới vừa rồi ho một trận, giờ phút này trên mặt có chút xấu hổ.

Nhưng mà thật nahnh sau đó, cô lại cười nói: "Nói về vấn đề sức khỏe, mình chính là mặt trái của việc giảng dạy, quá mệt nhọc, đối với thân thể không tốt, các cậu không cần học theo mình."

Thẩm Dục thầm nghĩ: "Chẳng lẽ không phải do ăn đồ ngọt quá nhiều sao?"

Thiếu nữ mỉm cười, thanh âm kia phảng phất giống như mê hoặc, mặc dù xảy ra sai lầm nhỏ, cũng bị cô che dấu không còn một chút gì, nhím giáo viên học sinh hiểu ý chỉ có thể cười một tiếng.

Kiều Điềm ở lễ khai giảng lộ mặt một lần, mặc dù thời gian không lâu, nhưng mà danh tiếng của cô đã được truyền khắp trường học. Sau khi tan học, cô đẩy xe đạp ra khỏi trường, một đám học sinh nhìn cô, mạnh dạn đến hỏi cô có phải Kiều Điềm không?

Trên đường về nhà, Kiều Điềm ho khan mấy lần, mặc dù bạn học đã dưa cô đến phòng y tế lấy sirô trị ho, Kiều Điềm dốc lòng cảm ơn, trong lòng nghĩ, không thể để cho người nhà biết chuyện này.

Phía sau có xe đạp đi tới, Kiều Điềm nhìn anh trai đang đi đến, lấy chân phanh xe lại.

"Tan học rồi sao?" Kiều Chinh hỏi.

Kiều Điềm gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống đôi giày của anh trai, "Đợi lát nữa về mẹ sẽ bảo anh đem đôi giày mẹ vất vả lắm mới mua được mài hỏng rồi."

Anh trai thích chơi bóng, thường xuyên mài hỏng giày, mẹ cô đã nói không ít lần rồi.

Kiều Chinh cười cười, xuống xe, gạt chân chống xuống, khóa xe lại, còn nói: "Không sao cả, chờ thêm một trận nữa, anh có tiền rồi, sẽ tự mình mua một đôi giày giống y như đúc."

Kiều Điềm nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Đến lúc đó mẹ sẽ đánh chết anh."

"Không sao, em giúp anh cản lại." Kiều Chinh thấy cô để tay lên trước miệng, không nhịn được khụ một tiếng, vội la lên: "Làm sao vậy? Lại bị bệnh rồi sao?"

Kiều Điềm lắc đầu một cái, "Không sao cả, không đáng ngại, về nhà uống thuốc là được rồi."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ho đến hồng lên, Kiều Chinh không đành lòng, duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng cô, "Làm sao mà ho thế này, lúc trước không phải nói vẫn tốt sao?"

"Em ăn kẹo sữa thỏ.."

"..."

Kiều Chinh lạnh mặt nhìn cô, "Còn gì nữa không?"

"Còn ăn ba cái bánh trứng nướng.." Giong nói Kiều Điềm ngày càng nhỏ dần, Kiều Chính nghe thấy hận không thể đánh cô một trận.

"Chẳng trách bánh trứng lại thiếu đi một ít, mẹ còn nói anh ăn, anh liền nghi ngờ là em, vậy mà em còn giả bộ làm tiểu bạch thỏ ngây thơ vô tội, hại anh bị mẹ đánh!"

Kiều Điềm vội lấy lấy cặp sách che trước mặt, "Em biết sai rồi, em biết sai rồi, em là do quá thèm ăn, muốn nếm thử một chút, nếm thử một chút.."

Kiều Chinh buông tay đang giơ lên, hận sắt không thành thép, "Em nói em xem, miệng cũng không quản được."

"Đó không phải là do ba cái bánh trứng quá ngon sao?"

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của em gái, mặc dù biết là giả bộ, Kiều Chinh cũng không thể tức giận được, "Được, được, được, em nói có lý, vậy anh hỏi em, ngày đầu tiên của học kỳ mới, không bị ai bắt nạt chứ?"

Kiều Điềm nặn ra một nụ cười khó coi: "Trong đầu anh mỗi ngày đều nghĩ đến cảnh anh trai thể hiện anh hùng cứu em gái, thật sự muốn làm một lần thật tốt đi?"

Tính tình của anh trai cô biết rõ, cả ngày chỉ cho rằng em gái bị bắt nạt.

Cũng thật lạ là khuôn mặt cô lại nhu nhược, người khác nhìn thấy tưởng rẳng cô dễ bắt nạt, mặc dù anh biết, em gái anh cũng không phải cừu non, nếu thật sự bị bắt nạt thì cũng sẽ không ngơ ngác chờ người ta khi dễ.

Hai anh hem cùng nhau cười đùa trở về, gặp không ít người trong tiểu khu, hai anh em từ trước đến nay là ánh mặt trời vui vẻ của tiểu khu, thấy hai người đi tới, đều cười nói: "Điềm Điềm, Tiểu Chinh đi học về rồi."

Hai anh em lễ phép chào hỏi, sau đó vào nhà mình ở trên tầng.

Trong nhà, mẹ Kiều còn chưa tan tầm, ba Kiều đang ở trong phòng thiết kế bản vẽ, nghe thấy âm thanh mở cửa, thoáng ngẩng đầu, "Đại Kiều, Tiểu Kiểu đã về rồi, buổi chiều ba ba có làm một chút điểm tâm cho các con, Điềm Điềm mau nếm thử, ở bên cạnh lò nướng, cấc con ăn trước một chút đi.

Hai anh em đối với cách xưng hồ này đã quen từ lâu, đáp lại, để cặp sách xuống đi lấy đồ ăn.

Mới vừa tan học, bụng cô đã đói đến kêu lên, vội vàng đi lấy bánh ăn.

Chỉ thấy bánh tím bên cạnh ba lòng đỏ trứng, ánh mắt Kiều Điềm nhìn thẳng.

Tay mới vừa vươn ra, một cánh tay nhanh hơn đã duỗi tới.

" Ba! "

Mu bàn tay của Kiều Điềm bị đánh xuống.

" Lại không nhớ gì nữa đúng không? "Kiều - nghiêm túc - Chinh trừng mắt.

Kiều Điềm nhỏ bé lại đáng thương, đành phải thay đổi vị trí.

Ba Kiều thiết kế xong, từ thư phòng đi ra, hỏi đứa trẻ đang vừa ăn vừa xem tivi:" Hai đứa hôm nay đi học thấy thế nào? "

" Tạm được ạ! "Lớp mới rất vui.

Kiều Điềm người cũng như tên, căn bản không có người không thích cô, học tốt, người lớn lên cũng đẹp, tính cách cũng dịu dàng, không ai sẽ không thích, điểm này ba Kiều có thể cam đoan.

Nhưng còn đứa con trai này..

Ba Kiều có vẻ đau đầu nhìn anh.

Đừng nhìn bề ngoài của đứa con này có vẻ lịch sự, xoa thái dương, chính là loại lịch sự mà bại hoại, bề ngoài là một con cừu non, bên trong đại là sói xám.

Ba Kiều khẽ nâng cằm, hỏi:" Con thì sao? Đại Kiều? "

" Con? "Kiều Chính nhướng mày," Tạm được ạ, dù sao cũng không có ai bắt nạt con. "

Ba Kiều:"..."

Con không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.

Có điều nói tóm lại, hai anh em này ngày đầu tiên của học kỳ mới cũng không tồi.