Chương 4.2

"Có phải do bạn cùng lớp mới không?" Liêu Bằng âm thầm nói một câu.

Thiếu niên khẽ nâng mí mắt, "Cút đi. Đi." Vừa nói vừa đem điếu thuốc ném xuống vũng nước trên mặt đất, dẫm một cái, liền vỗ vỗ mông rời đi, động tác liền mạch dứt khoát, không mang nửa điểm luyến tiếc.

Trong phòng học, Kiều Điềm đã không biết là lần thứ mấy kéo xem đồ vật trong ngăn kéo bên cạnh.

Không trách cô thèm ăn, chỉ đổ thừa do lúc An Nhiễm Nhiễm nhét đồ vào, cũng không biết có phải sốt ruột không, không nhét vào hết, mà để lộ một góc, có thể khiến cô nhìn thấy rõ rang bên trong hộp giấy có gì.

Đó là socola nhập khẩu!

Đây chính là loại mà cô thích nhất!

Trong nhà nghiêm cấm cô ăn quá nhiều đồ ăn vặt, loại socola này vào lúc tết, cô mang theo không ít trở về, cô một ngày chỉ có thể ăn một viên, mà lần gần nhất cô ăn đã là hai tháng trước.

Thẩm Dục lúc trở lại, thấy ma quỷ ngồi cùng bàn đang không ngừng nghiêng đầu sang nhìn ngăn bàn của anh, bộ dạng lén lút kia, vừa nhìn đã thấy không có chuyện tốt.

Anh bước nhanh đến, nghi ngờ hỏi, "Cậu đang xem cái gì đấy?"

Giây tiếp theo, cả người thiếu nữ bị dọa nhảy dựng lên, một tay sửa lại mái tóc xinh đẹp đang hỗn độn, "A, không có gì, không có gì, vừa rồi chính là.. Chính là nhìn thấy một con chuột lớn chui vào ngăn bàn của cậu, mình.. mình liền nhìn một chút."

Lại là chuột!

Hắn thấy, con chuột lớn nhất phải là cô chứ?

Lông mày thiếu niên hơi sụt xuống, nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ có con chuột hai chân."

"A, chuột hai chân? Chưa từng thấy quâ, chẳng lẽ là đột biến gen dị dạng?"

Đối mặt với thiếu nữ nghiêm trang nói bậy nói bạ, Thẩm Dục cảm thấy chính mình tự đánh vào mông, bất lực, dứt khoát đặt mông ngồi lên chỗ ngồi, không để ý tới nữa, Liêu Bằng ngoài miệng nói cái gì mà tiểu tiên nữ, đây rõ rang là ma quỷ được không?

Thiếu niên nóng nảy cũng không ảnh hưởng đến việc Kiều Điềm thèm socola trong ngăn bàn của anh, nhưng dù sao cũng là đồ của người ta, cô cũng chỉ có thể suy nghĩ.

Nội tâm dày vò nửa tiết, Kiều Điềm nhận ra thiếu niên bất lương từ đầu đến cuối cũng không phát hiện trong ngăn bàn có đồ mà nữ sinh kia đưa.

Cô có nên hay không nhắc anh? Như vậy mới không phụ sự nhiệt tình của cô gái kia chứ!

Cận trọng dùng bút chọc một cái, cô khẽ mím môi, gian nan nói từng chữ, "Cái kia.."

"Làm sao? Lại có chuột hả?"

"Không phải, mình chỉ muốn nói với cậu, trong ngăn bàn của cậu, có hộp socola, cẩn thận một chút, đừng để bị chuột ăn."

"..."

Thật đúng là không thể vượt qua con chuột.

Thiếu niên giận giữ trừng hai mắt, đôi tay với vào ngăn bàn, thật sự là từ bên trong đột nhiên lấy ra được một hộp socola.

"Đây là cái gì? Socola, lại là cậu cho?"

Kiều Điềm rất muốn nói là đúng đúng đúng, cậu mau trả lại cho mình đi! Nhưng thân là học sinh ba tốt, thanh niên năm tốt, trụ cột tương lai của quốc gia, cô không dám làm trái lương tâm.

"Không phải mình, là một nữ sinh nhét vào ngăn kéo của cậu."

"Ừm, đã biết." Chỉ cần không phải cô đưa là được.

Phát hiện ra thứ này không phải là cô đưa liền thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn ghét bỏ biểu tình liếc mắt của cô, là cái quỷ gì? Cô đưa đồ như vậy mà có người không nhận ra sao? Kẹo thỏ hay táo chẳng lẽ không ai nhận ra? Đây là lễ nhẹ tình ý nặng nha.

"Mấy loại socola này là có ý gì?" Thẩm Dục nhìn cái hộp, trong lòng lại nghĩ đến mấy viên kẹo sữa ngọt kia, cầm lấy hộp, trực tiếp đi tới thùng rác phía sau.

Thiếu niên chuẩn bị quăng đi, giây tiếp theo một bàn tay nắm chặt anh.

Bạn học mới vẻ mặt nôn nóng, "Cậu làm gì vậy?"

"Vứt rác."

Kiềm Điềm nhìn hộp trong tay anh, "Hộp socola này sao?"

"Buông tay!" Thẩm Dục kêu.

Kiều Điềm cũng nóng nảy, vội vàng giải thích, "Cái này đâu phải là rác, cái này là socola, rất đắt đó, cậu không thể ném đi!"

Thẩm Dục không trả lời cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ tay của đối phương, làn da trắng nõn, cảm xúc mềm mại chạm vào tay anh, so sánh cả hai, tay anh vừa thô vừa lớn, đối phương tay lại tinh tế mềm mại, anh lần đầu tiên phát hiện ra, nam sinh và nữ sinh lại có khác biệt lớn như vậy.

Đôi mắt của ma quỷ ngồi cùng bàn này sạch sẽ giống như pha lê lấp lánh, tràn đầy ủy khuất cùng đáng thương, vô hình, tim anh đột nhiên đập nhanh.

Anh sửng sốt một chút, một giây kế tiếp buông lỏng tay ra, "Không ném, được chưa!"

Đổi tay, anh trực tiếp ném hộp lên bàn cô, "Cậu muốn thì cho cậu, đừng có nắm tay tôi."

Sợ thật, ma quỷ này không thể trêu vào, cứ tưởng rằng Thẩm Dục anh hoành phách nhất trung, không ngờ lại gặp phải cô gái khó chơi thế này.

Nhìn hộp socola kia, vẻ mặt Kiều Điềm hơi ngượng ngùng, "Như vậy không tốt cho lắm, người khác cho cậu.."

"Không muốn thì vứt đi, đừng có làm phiền tôi." Thiếu niên nằm bò ra bàn, nhắm mắt làm ngơ.

"A, được."

Một màn này của hai người, vừa vặn rơi vào mắt An Nhiễm Nhiễm, con ngươi sáng rỡ xinh đẹp trong nháy mắt liền ảm đạm.