Chương 4: Động tâm

Editor: Tử Diệp

Lo lắng của Thất hoàng tử nhưng Tiểu công chúa không biết.

Ngủ một giấc dậy, Tiểu công chúa liền quên mất chuyện nàng và Lục Tranh trừng mắt.

Tiểu công chúa mỗi ngày vội vàng, nàng muốn bồi mẫu phi ngắm hoa thưởng trà, muốn thường xuyên khiến phụ hoàng vui vẻ, còn muốn thỉnh an hoàng nãi nãi, thậm chí thường xuyên còn cùng hoàng huynh đấu võ mồm.

Lục Tranh không thể hiểu được, Tiểu công chúa tự nhiên mà vứt sau đầu.

Quan tâm hắn làm gì? Còn không bằng ăn nhiều đậu phụ vàng.

Tĩnh quý phi đau sủng nữ nhi vô cùng, nhưng cách làm đậu phụ vàng rườm rà, một tháng nàng chỉ làm hai ba lần.

Mỗi lần Tiểu công chúa phải tránh phụ hoàng, cầu mẫu phi đã lâu, Tĩnh quý phi mới có thể làm cho Tiểu công chúa.

Tiểu công chúa cũng muốn tới Ngự trù phòng làm đậu phụ vàng, nhưng nàng kén ăn, ăn qua đậu phụ vàng mẫu phi làm, cái khác đều ăn không được.

Lần này, Tĩnh quý phi chủ động hứa làm đậu phụ vàng, Tiểu công chúa vô cùng vui vẻ.

Nếu biết nàng thương tâm, mẫu phi làm đậu phụ vàng cho nàng, chẳng phải mỗi ngày đều có thể ăn đậu phụ vàng.

"Ngươi nha!"

Tĩnh quý phi tự mình mang đĩa đậu phụ vàng ra, hờn dỗi nói: "Lại suy nghĩ ý đồ xấu?"

Lông mi Tiểu công chúa lại căng ra, giống cây quạt nhỏ tinh xảo, mắt to ngập nước chớp chớp, tâm Tĩnh quý phi đều mềm lại, tự nhiên không đành lòng trách cứ nàng.

Hâm Nhi, tự nhiên vui vẻ.

Tĩnh quý phi hiện tại cũng mới 35 tuổi, dung nhan minh diễm tựa như mẫu đơn, ung dung cao quý, cùng Tiểu công chúa đứng chung một chỗ, chẳng khác gì tỷ muội.

Nàng cười khẽ đem đĩa đặt trước mắt Tiểu công chúa, cười ngâm nói: "Ăn đi."

Miếng đậu phụ màu vàng nhạt chế thành cánh hoa, đặt ở trên đĩa sứ, mỗi miếng lả lướt tinh xảo, đáng yêu.

Tiểu công chúa nhẹ nhàng cầm một khối, cắn một ngụm, thơm ngọt ngon miệng, vào miệng là tan.

Nàng vừa ăn vừa nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể ăn một khối đậu phụ vàng thì tốt rồi.

Bất quá nghĩ đến tính tình phụ hoàng, sợ mẫu phi mệt, nếu nàng bắt mẫu phi đáp ứng mỗi ngày làm cho nàng, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tiểu công chúa càng khó coi, nhìn chằm chằm đậu phụ vàng, bỗng dưng ngẩn ngơ: Đĩa chỉ có một khối đậu phụ vàng.

Nguyên lai vừa rồi nàng vừa nghĩ vừa ăn, thế nhưng nuốt bốn năm miếng, trừ miếng đầu tiên, căn bản không có nếm ra hương vị gì.

Tiểu công chúa đau lòng đến độ muốn rớt nước mắt, mẫu phi làm đậu phụ vàng, nàng chỉ lo trái lo phải nghĩ, không có tinh tế thưởng thức, quá đáng tiếc.

Tĩnh quý phi không biết tiểu công chúa đau lòng, thấy nàng ngừng lại, tưởng nghẹn rồi, đưa cho nàng một ly trà.

"Đây là trà xanh Lục An, nước là năm trước vào đông thu lấy giọt sương trên cánh hoa mai đầu mùa, thoải mái thanh tân ngon miệng, Hâm Nhi ngươi nếm thử."

Nên từ từ uống chén trà nhỏ.

Tiểu công chúa duỗi tay tiếp nhận, cười khẽ: "Cảm ơn mẫu phi, Hâm Nhi có lộc ăn."

Trà hương nhàn nhạt, mơ hồ còn có hương hoa mai hỗn hợp, uống vào hơi mang theo chua xót, xuống cổ họng mang theo cam ngọt.

Quả nhiên là hảo trà.

Bỗng dưng, cung nhân kéo mành châu ngọc, Hoàng Thượng chậm rãi tiến vào, hắn mới vừa vào cửa điện đã ngửi đến hương thanh mát, không khỏi cười: "Ái phi đang pha trà gì, trẫm tới nếm thử."

"Hâm Nhi / thần thϊếp gặp qua phụ hoàng/ hoàng thượng."

Tiểu công chúa đặt xuống chung trà hành lễ, Hoàng Thượng cười đỡ nàng lên.

Tĩnh quý phi phân phó cung nhân đi pha trà.

"Đây là cái gì? Ái phi lại làm điểm tâm?"

Hoàng Thượng cầm khối đậu phụ vàng cuối cùng, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Tiểu công chúa trơ mắt nhìn đậu phụ vàng vào miệng phụ hoàng, đôi mắt cũng không nháy mắt, nhất thời ngây ngốc.

Phụ hoàng, thế nhưng đem đậu phụ vàng cuối cùng ăn.

Tĩnh quý phi nhìn bộ dáng Tiểu công chúa trợn mắt há hốc mồm, cười giận:

"Hoàng Thượng như thế nào ăn đậu phụ vàng."

Tiếp theo lại dỗ tiểu công chúa: "Mẫu phi lần sau lại làm đậu phụ vàng, ngươi trước nếm thử mật quả, hương vị cũng cực ngon."

Mật Hâm không phải trẻ con, tự nhiên sẽ không bởi vì một khối đậu phụ vàng liền giận dỗi, hiện giờ phụ hoàng vào nơi mẫu phi, nàng nên đi cho hết thời gian.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nên đi tìm Thất ca đấu võ mồm.

Lục Tranh lại nghĩ tới tiểu công chúa.

Lục Tranh là con vợ cả Lục Quốc Công, tuổi nhỏ nhận hết cha mẹ sủng ái, lại không ngờ bảy năm trước mẫu thân Diêu thị nhiễm bệnh trên giường.

Lúc ấy Lý thị mang theo Lục Hằng đi vào Lục Quốc Công phủ đối chất, năm ấy Lục Hằng đã mười ba tuổi, kém Lục Tranh mấy tháng.

Diêu thị thân bệnh tật, nếu hảo tu dưỡng, cũng chưa chắc sẽ có việc, nhưng Lý thị nháo loạn một phen, hơn nữa Lục Quốc Công che chở Lý thị, không đến một tháng, Diêu thị liền phẫn hận mà chết.

Từ đó về sau, Lục Quốc Công thay đổi sắc mặt, đem con vợ cả ném một góc, đem con vợ lẽ cùng Lý thị sủng lên trời.

Thậm chí, Lục Quốc Công hoàn toàn không màng mẫu than Lục Tranh mới qua đời một tháng, đem Lý thị nâng thành chính thê.

Lục Tranh khi đó mới biết được, phụ thân hắn nam tử lạnh nhạ, mà Lý thị là nữ tử rắn rết, ngoan độc, nhiều đáng giận.

Từ đây về sau, Lục Tranh chán ghét nữ tử đến cực điểm, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp, gần người hắn liền có cảm giác ghê tởm.

Mọi người đều nói, Lục tướng quân thanh lãnh cao quý, không màng nữ sắc, lại không biết nữ tử gần hắn một thước, đầu hắn đều choáng váng ghê tởm, thậm chí toàn thân phát run.

Hắn thậm chí đã chấp nhận sồng cô độc quãng đời còn lại, không ngờ Hoàng Thượng lại đem Tiểu công chúa gả thấp cho hắn.

Lục Tranh tiến cung vốn định hướng Hoàng Thượng từ hôn, lại sau núi giả gặp được Tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu, mới vừa tiến đến bên người nàng, hắn cũng không có nửa phần không khoẻ.

Cho nên, hắn mới có thể đem Riểu công chúa kéo cổ áo, quả nhiên, thân thể không có cảm giác ghê tởm.

Hơn nữa, tiểu công chúa dương mặt trừng mắt hắn, hắn cảm thấy thập phần đáng yêu.

Mắt Tiểu công chúa to, trong sáng thanh triệt, tính tình đơn thuần thiện lương, cho dù có chút tính nhỏ nhen, cũng khiến người cảm giác đáng yêu vô cùng.

Quan trọng nhất, nàng không sợ hắn.

Lục Tranh bỗng dưng cong cong khóe môi, hắn mới ra cung, trong đầu đều là thân ảnh tiểu công chúa.

Sắc mặt Lục Quốc Công âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: "Nghiệt tử, nghe mẫu thân ngươi nói sao? Nhanh đi vào cung thỉnh tội từ hôn, liền nói ngươi không thích công chúa, thỉnh cầu Hoàng Thượng đem công chúa gả cho Lục Hằng."

Sảnh ngoài đèn đuốc sáng trưng, Lục Tranh nhìn phụ thân trước mặt khóe miệng dữ tợn, mẹ kế ác độc tàn nhẫn, trong lòng phát lạnh, tay dưới ống tay áo nắm chặt: "Phụ thân sợ là đã quên, mẫu thân của ta sớm bảy năm trước đã bị các ngươi liên thủ bức bách, tức khí bỏ mình!"

"Ngươi là nghiệt tử!"

Lục Quốc Công tức giận đem chung trà ném trên đầu Lục Tranh, hắn oán hận nói: "Vi phụ nói qua, Diêu thị là nhiễm bệnh mà chết, liên quan gì Lý thị?"

"Chuyện công chúa, ngươi là huynh trưởng, tự nhiên muốn cho đệ đệ, Lục Hằng hắn thân thể yếu đuối, học không được văn võ, không giống ngươi có thể trên chiến trường gϊếŧ địch lập công, đem công chúa gả cho hắn, cũng có thể bảo đảm hắn một đời phú quý. Ngươi có chiến công, làm sao sợ vô thê?"

Lục Tranh nhẹ nhàng xoay người, tránh thoát chung trà, "Ầm" một tiếng, chung tà sứ trắng trên mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ.

Giống như bảy năm trước mẫu thân nghe được tin tức, Lý thị quỳ gối trước cửa thỉnh cầu nhập phủ, tim vỡ từng mảnh.

Phụ thân hắn đối hắn lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng thật ra vì mẫu tử Lý thị nghĩ chu toàn.

Lục Tranh lạnh lùng cười: "Công chúa điện hạ là do Hoàng Thượng ban thánh chỉ định cấp thê tử bản tướng quân, người khác, chớ có si tâm vọng tưởng."

"Huống hồ, phụ thân chẳng lẽ là lão hồ đồ, Hoàng Thượng tứ hôn, sao có thể chọn lựa, phụ thân nếu muốn toàn phủ chịu tội khi quân, vậy thì hướng Hoàng Thượng thỉnh tội từ hôn."