Chương 3: Đoạn tụ?

Editor: Tử Diệp

Ngoài điện xuất hiện một trận ồn ào, chỉ khoảng nửa khắc, Thạch ma ma đẩy cửa tiến vào.

Nàng nhìn thấy hai người trong điện, trong lòng " lộp bộp", liền hỏi một tiểu cung nữ, sao lại để Tiểu Công chúa và Đại tướng quân ở chính điện.

Tuy nghe Hoàng Thượng vì hai người này mà ban hôn, nhưng cũng cuối cùng vẫn không ổn.

Mật Hâm không hề có chú ý tới sức mặt Thạch ma ma vô cùng, nàng tiến lên cười hì hì mở miệng: "Ma ma sao lại tới? Có phải Hoàng nãi nãi muốn gặp Hâm Nhi, còn có ..."

Nàng lại liếc Lục Tranh một cái, rầu rĩ không vui nói: "Còn có Lục Tranh."

Sắc mặt Thạch ma ma càng kém, nàng thẳng lưng nhìn chằm chằm Lục Tranh, mới vừa hung hăng một lát, sao liền kêu tên.

Thạch ma ma càng nhìn Lục Tranh, càng cảm thấy hắn giống sói xám bắt cóc Tiểu công chúa.

Bà giữ chặt tay Mật Hâm kéo nàng về phía sau, bên ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Tướng quân, Thái Hậu hồi lâu mới có thể gặp ngài, nếu không ngài theo lão nô đi Vĩnh Thọ điện chờ."

Tâm Lục Tranh bỗng dưng lạnh xuống, trong mắt người ngoài chán ghét hắn hẳn là thói quen, nhưng hôm nay không biết vì sao có chút chướng mắt.

Bên cạnh con ngươi Tiểu công chúa nhìn lại, con ngươi như giọt nước mùa thu không nửa phần chán ghét, trong sáng thuần khiết.

Tiểu công chúa không ý thức được ánh mắt bọn họ, bĩu môi nghênh mặt nói: " Bổn cung chờ!"

Ngươi làm ta sợ.

Lục Tranh bỗng dưng cười, con ngươi u tối sáng lên, nhấp môi: "Thần tuân mệnh."

Từ cổ tay áo hắn móc ra một cái túi gấm, một tay đưa cho Thạch ma ma: "Đây là thị lễ Lục Tranh đưa cho Thái Hậu, nhờ ma ma chuyển giao, Lục Tranh còn có công vụ, liền không đợi."

Nói xong, trực tiếp bước nhanh rời đi.

Đợi Lục Tranh đi rồi, Thạch ma ma thoáng nhìn bộ dáng Tiểu công chúa vô tâm không phổi, cười hỏi: "Công chúa nếu không ở lại dùng điểm chút điểm tâm."

Mật Hâm lắc lắc đầu, nàng đối điểm tâm không có hứng thú, nhưng thật ra với túi gấm trong tay Thạch ma ma cảm thấy hứng thú.

"Ma ma, cái này là gì?"

Thạch ma ma cong môi cười: "Lão nô cũng không biết, đợi Thái Hậu nương nương mở ra sẽ biết."

Nói xong, đem túi gấm đặt trên giá.

Các cung nữ đẩy cửa ra, Diêu Oánh ân cần đỡ Thái Hậu vào điện.

Mật Hâm thân mật hành lễ, bổ nhào vào trong lòng ngực Thái Hậu làm nũng, cười cực kỳ đáng yêu: "Hoàng nãi nãi, Hâm Nhi hảo nhớ ngài."

"Nha đầu này."

Thái Hậu khẽ cáu một câu, cười nhẹ điểm cái trán của nàng: "Hôm qua mới vừa ở nơi này ăn tô mứt táo, sao liền nhớ ai gia?"

Mật Hâm bĩu bĩu môi, rầu rĩ nói: "Hoàng nãi nãi."

Thái Hậu đạm nhiên cười: "Tiểu nha đầu da mặt mỏng, ai gia không đùa ngươi."

Bên kia, Diêu Oánh xen mồm nói: "Đúng vậy! Da mặt Công chúa điện hạ mỏng, tựa như hôm nay, Huỳnh Nhi chút nữa còn hiểu lầm công chúa."

"Hửm?"

Thái Hậu ngẩng đầu liếc mắt Diêu Oánh một cái, xoay người dò hỏi Mật Hâm: "Hâm Nhi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Hoàng nãi nãi, này......"

Còn chưa đợi Mật Hâm nói mấy chữ, Diêu Oánh liền đánh gãy nàng: "Hâm Nhi muội muội thẹn thùng, để Huỳnh Nhi nói."

"Hôm nay, Huỳnh Nhi mới vừa vào điện, phát hiện chỉ có Hâm Nhi muội muội và Lục tướng quân ở bên trong, tuy nói hôn sự Hâm Nhi muội muội và Lục tướng quân là Hoàng Thượng ban, nhưng trai đơn gái chiếc, một chỗ một nơi, chung quy là......"

Nàng ngước mắt liếc Thái Hậu một cái, mở miệng: "Chung quy là không hợp quy củ."

"Hơn nữa công chúa vì chặn miệng Huỳnh Nhi, còn lời thề son sắt, nếu Huỳnh Nhi nói cho Thái Hậu, nàng liền, liền bẩm báo Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng gả Huỳnh Nhi đến Yến Quốc."

Diêu Oánh nói xong, khóc nức nở nói: "Thái Hậu, ngài phải vì Huỳnh Nhi làm chủ, Huỳnh Nhi mệnh hảo khổ."

Sắc mặt Thái Hậu chợt lạnh lùng, tâm lạnh xuống, Mật Hâm tuy rằng tuỳ hứng chút, nhưng chưa từng có ý xấu.

Nhưng thật ra nhà mẹ đẻ Diêu Oánh, tâm tư phức tạp, một bụng ý nghĩ xấu, thứ nữ Diêu Quốc công phủ, không thiếu người bị nàng làm cho xoay vòng.

Mật Hâm bĩu môi, trừng hai mắt: "Diêu Oánh, ngươi nói lời này không sợ rụng răng!"

Hâm Nhi thế nhưng chỉ nhớ khi còn nhỏ doạ nàng, nói dối sẽ rụng răng.

Thái Hậu lạnh lùng cười: "Diêu Oánh, ai gia giống lão phụ nhân không kiến thức sao?"

"Thái Hậu."

Diêu Oánh nhẹ giọng hô, thoáng nhìn Thái Hậu lạnh nhạt, không dám lên tiếng nữa.

"Hâm Nhi là ai gia nhìn lớn lên, tính tình nàng ngây thơ, chưa từng dấu diếm ai gia nửa phần, khả năng nàng sẽ nói ngươi vài câu, nhưng tuyệt đối sẽ không uy hϊếp ngươi đi hòa thân, danh dự nữ tử lớn hơn, vì sao vu khống Hâm Nhi?"

Sắc mặt Diêu Oánh u ám, nàng vội vàng quỳ xuống: "Thái Hậu, là Huỳnh Nhi bị ma quỷ ám ảnh, ngài tha Huỳnh Nhi đi."

Sắc mặt Thái Hậu lạnh hơn, âm thanh lạnh lùng nói:

"Diêu Oánh, ngươi là chất nữ ai gia, Hâm Nhi là cháu gái ai gia, hai người vốn nên là tỷ muội thân mật, việc tỷ muội tương tàn, ai gia về sau không muốn nhìn đến."

"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền ở Diêu phủ đóng cửa ăn năn đi."

Khi Diêu Oánh che mặt đi, bộ dáng Mật Hâm vẫn ngây thơ, làm như không biết chỉ khoảng nửa khắc, Diêu Oánh đã bị Hoàng nãi nãi răn dạy.

Mật Hâm vỗ tay reo hò: "Hoàng nãi nãi thật lợi hại."

"Ngươi nha."

Thái Hậu bất đắc dĩ, nha đầu này luôn không quan tâm, người khác bị hãm hại còn không biết tức thành bộ dáng nào, còn nàng, chỉ nhớ vỗ tay reo hò.

Nha đầu này, xem ra còn phải dựa vào Hoàng tổ mẫu, coi chừng vài phần, miễn cho nàng bị khi dễ.

——

Bên kia, Lục Tranh mới ra Trường Nhạc Cung, đã bị Thất hoàng tử chắn ở cửa cung.

Thất hoàng tử quạnh quẽ cao quý, là quân tử trong mắt mọi người.

Lục Tranh ở biên quan đã sớm nghe hắn nổi danh, ngay cả sư phụ Lục Tranh, Lục gia quân tiếng tăm lừng lẫy Mộ Dung Vũ cũng khen ngợi hắn thiếu niên ổn trọng, là hoàng tử thích hợp với ngôi vị hoàng đế.

Nhưng Lục Tranh trước mặt Thất hoàng tử, cũng không phải giống sư phụ khen ngợi như vậy, hắn giống tiểu tử lỗ mãng, thẳng tắp che ở phía trước: "Lục tướng quân, không bằng tới điện bổn hoàng tử uống ly trà."

Lục Tranh rũ mắt trầm tư một lát, hơi cong khóe môi: "Thần làm phiền."

Dọc theo đường đi, hai người nhìn nhau không nói gì, đợi tới Duyên Khánh cung, cung nhân bưng trà xanh, Thất hoàng tử nhấp một ngụm mới gác chung trà xuống nói: "Nghe nói phụ hoàng tứ hôn ngươi cùng Tam muội?"

Cũng không biết có phải trông mặt mà bắt hình dong, tính tình Thất hoàng tử kém, Lục Tranh chỉ thấy Thất hoàng tử nói những lời này trông biểu tình trông dữ tợn, dường như rất không hài lòng hôn nhân này.

Lục Tranh bỗng dưng cảm giác trong lòng lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Được Hoàng Thượng trọng dụng, gả thấp Mật Hâm công chúa cho thần."

"Thực sự có việc này?"

Thất hoàng tử đập mạnh xuống bàn, nghiến răng: "Hoàng muội còn nhỏ, Lục tướng quân cũng hạ thủ được.

Sắc mặt Lục Tranh cứng đờ, lời này, hắn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào?

Bọn họ, quả thật là thân huynh muội, có thể khiến đến người ta nói không nên lời.

Thất hoàng tử phục hồi tinh thần, cũng cảm thấy bản thân quá nghiêm trọng, có thể tưởng tượng tiểu hoàng muội thông tuệ đáng yêu phải gả cho khối băng, cảm thấy trong lòng buồn khổ, nội tâm rét run.

Chính hắn đều vô cùng ủy khuất thật sự, phụ hoàng để hoàng muội chọn lựa Phò mã, cũng nên xem tướng mạo gia thế, hiểu biết rõ ràng.

Lục Đại tướng quân xuất thân thế gia huân quý, dung mạo tuấn tú, mũi cao thẳng, mặt mày như họa, nhưng tính tình lạnh nhạt, sao có thể nuông chiều hoàng muội.

Thậm chí hắn còn nghe được nghe đồn, nói Lục Đại tướng quân có ham mê đoạn tụ, nếu không sao lạnh nhạt như băng với nữ tử.

Thất hoàng tử nghĩ tới chung thân hạnh phúc của hoàng muội, trong lòng căng thẳng, nắm chặt tay, hỏi: "Bổn hoàng tử nghe người ta nói, Lục tướng quân có sở thích đoạn tụ, không biết việc này có thật, mong rằng tướng quân thành thật bẩm báo."

Đoạn tụ?

Lục Tranh lạnh lùng cười, mẹ kế hắn, muốn chặt đứt ý niệm hắn cưới danh môn khuê tú, hắn không ở kinh thành mấy năm nay, bà ta còn không biết bao lần đạp hư thanh danh.

Sắc mặt hắn đen như đáy nồi: "Thần không có đam mê."

Thất hoàng tử vỗ tay cười to: "Vậy bổn hoàng tử liền an tâm rồi."

Hai người họ lại luận bàn thi thư, khi sắc trời đã tối dần, Thất hoàng tử mới để Lục Tranh ra cung.

Đợi Lục Tranh rời đi, Hạ An hầu hạ Thất hoàng tử thay quần áo, lắm miệng hỏi câu: "Chủ tử, ngài không sợ Lục tướng quân nói dối, nếu hắn là đoạn tụ, vậy chẳng phải làm chậm trễ công chúa điện hạ?"

Con ngươi Thất hoàng tử sâu thẳm trừng mắt nhìn lại, Hạ An sợ tới mức cuối đầu.

Do hắn lắm miệng, Tiểu công chúa chính là kiêng kị, hắn đang chọc giận chủ tử.

Qua lúc lâu, thanh âm Thất hoàng tử trầm thấp truyền tới: "Nếu hắn dám, bổn hoàng tử liền lấy mạng hắn, vì Hâm Nhi tìm phò mã khác!"