Chương 5: Lục Khổng Tước

Editor: Tử Diệp

Ngày ấy, Lục Tranh vẫn không tránh thoát bị Lục Quốc Công ném cái ly vào trán.

Hắn biết Lục Quốc Công có tính sĩ diện, cả ngày đầu băng bó tới nơi náo nhiệt, trà lâu, tửu quán miễn là náo nhiệt liền đi.

Hôm sau, kinh thành đều biết Lục Quốc Công ngược đãi đại nhi tử, mọi người sôi nổi cảm thán, Lục tướng quân trấn thủ biên ải, bảo vệ quốc gia, mà Lục Quốc Công lại đánh Lục tướng quân, thật sự đáng giận.

Tin tức này truyền tới trong cung.

Mật Hâm biết tin tức này khi nàng ở Ngự thú viên.

Mấy ngày trước, Yến Quốc tiến cống một đám Lục Khổng Tước, mỗi con xinh đẹp thật sự, Mật Hâm trước kia chưa từng nhìn qua, tự nhiên muốn nhìn một cái.

Tiểu thái giám trông coi khổng tước ân cần nói: "Công chúa, mấy khổng tước này là thượng phẩm Yến Quốc, ngài xem lông và đuôi nó xinh đẹp cỡ nào."

Mấy con khổng tước nuôi trong l*иg, lông thật dài, đuôi hoa lệ xinh đẹp.

Trong đó xinh đẹp nhất là một con Lục Khổng Tước, nó nâng cằm, đỉnh mào xanh biếc.

Mật Hâm càng nhìn càng cảm thấy nó rất giống Lục Tranh, tính tình lạnh nhạt cao ngạo.

Đôi mắt Mật Hâm sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Khổng Tước, thậm chí muốn duỗi tay chạm vào lông chim.

Tiểu thái giám vội vã ngăn cản: "Công chúa cẩn thận, con Lục Khổng Tước hung hăng, công chúa đừng để bị nó mổ tay."

Vạn nhất Tiểu công chúa bị thương, bọn họ không giữ nổi cái mạng.

Mật Hâm ngọt ngào cười, trên mặt lộ ra đáng yêu: "Không có việc gì, bổn cung cảm thấy nó ngoan ngoãn."

Quả nhiên, tay Tiểu công chúa tới gần Lục Khổng Tước, trong ánh mắt màu đen tràn ngập dịu dàng, ngoan ngoãn gục đầu xuống, để Tiểu công chúa vuốt ve mào xanh.

Bỗng dưng, "xì " một tiếng, Lục Khổng Tước chậm rãi mở cánh, vằn màu xanh lục rải rác, tựa như quạt lông vũ màu xanh ngọc bích.

Mọi người đều bị cảnh tượng mỹ lệ hấp dẫn, ngơ ngác hơi giật mình nhìn, tiểu thái giám thấy tình thế vui vẻ ra mặt mà vuốt mông ngựa: "Công chúa hoa dung nguyệt mạo, cả khổng tước cũng vì công chúa mà xoè đuôi."

Tiếp theo như ứng lời hắn nói, mấy con khổng tước còn lại liên tiếp xoè đuôi.

Bất quá đều không bằng Lục Khổng Tước vừa mới bắt đầu làm người kinh diễm.

Khổng tước này dường như cũng biết xấu đẹp, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Lục Khổng Tước, có mấy con hung mãnh, bỗng dưng tấn công Lục Khổng Tước khiến nó ngã gục trên mặt đất.

Tiếp theo là một trận hỗn loạn.

Đợi mọi người đem Lục Khổng Tước cứu ra, nó đã bị mổ thành hói đầu, lông chim xinh đẹp rớt vài cái, đôi mắt mơ hồ mang theo ủy khuất.

Mật Hâm đem Lục Khổng Tước coi là mình có đứng bên khổng tước khi dễ nó, nàng nhìn mấy con "Hành hung giả", phân phó: "Trừ bỏ Lục Khổng Tước bên người bổn cung, mấy con bên kia bỏ đói mấy ngày."

Thấy bọn nó còn dám khi dễ khổng tước nàng.

Bỗng dưng, từ xa mơ hồ truyền đến thanh âm của vài cung nữ: "Nghe nói Lục tướng quân bị Lục Quốc Công làm chảy máu trán, thật đáng thương."

Một cung nữ khác nói: "Lục tướng quân cũng hiếu thuận, thế nhưng bị Lục Quốc công ném ly vào trán, nghe nói vết thương lớn, không biết có để lại sẹo hay không?"

Mật Hâm ngẩn người, phân phó nói: "Các ngươi lại đây, bổn cung có việc hỏi các ngươi."

Cung nữ mới nhìn ra Tiểu công chúa, sợ tới mức mặt không có chút máu, quỳ xuống: "Gặp qua công chúa, bọn nô tỳ lắm miệng, mong công chúa thứ tội."

Mật Hâm nhấp miệng: "Các ngươi biết Lục tướng quân bị Lục Quốc Công đả thương?"

Trong đó một cung nữ đánh bạo ngẩng đầu: "Việc này từ ngoài cung truyền tới, mọi người đều biết."

Mật Hâm như suy tư gì, ánh mắt hơi lóe, phất tay bảo các nàng lui ra.

"Thanh Đông, theo bổn cung đi Ngọc Hoa Cung."

Vào thời gian này, phụ hoàng hẳn cũng hạ triều, nàng cũng nên trở về.

Nàng quay đầu lại nhìn Lục Khổng Tước hói đầu, bộ dáng đáng thương vô cùng, làm nàng nghĩ tới Lục Tranh.

"Lục Khổng Tước này, các ngươi chăm sóc cho tốt."

Tiểu thái giám trông khổng tước vui vẻ ra mặt: "Tuân chỉ, công chúa điện hạ."

Giúp công chúa dưỡng khổng tước, chính là chuyện tốt.

Thái giám và cung nữ bên cạnh đều hâm mộ nhìn chằm chằm tiểu thái giám, thậm chí có người căm giận nói: "Có người mang mệnh tốt."

Tới Ngọc Hoa Cung, Mật Hâm thấy thái giám cung nữ ngoài điện, nhấp miệng, xem ra phụ hoàng quả nhiên ở bên trong.

Nàng sửa sang lại y phục, đẩy cửa tiến vào.

"Phụ hoàng, mẫu phi, Hâm Nhi ủy khuất......"

Tiểu công chúa trực tiếp bổ nhào vào người Quý Phi, nũng nịu làm nũng.

Hoàng Thượng cười: "Có ai dám khi dễ Tiểu công chúa, trẫm vì ngươi trút giận."

Tiểu công chúa bĩu môi, oán giận nói: "Còn không phải Lục Quốc Công, hắn rõ ràng biết Lục Tranh là người bổn cung, như thế nào còn đánh hắn, rõ ràng không đem bổn cung để vào mắt."

Hoàng Thượng thở dài: "Ái phi, đều nói nữ đại bất trung lưu, cánh tay của Tiểu công chúa chúng ta vươn ra bên ngoài, trẫm thương tâm nha!"

Mật Hâm ngẩn ngơ, cười ngọt ngào: "Hâm Nhi thích nhất phụ hoàng, phụ hoàng đừng thương tâm."

Tĩnh quý phi cười nhìn cha con nháo, cũng không xen vào.

Sau một lúc lâu, cha con nháo đủ rồi, Hoàng Thượng phân phó Nghiêm công công bên người: "Ngươi đi truyền khẩu dụ, nói Lục Quốc Công vô cớ giáo huấn thần tử trẫm, trẫm phạt hắn......"

Tiểu công chúa xen mồm đánh gãy lời hắn: "Phạt hắn nhịn đói ba ngày."

Hoàng Thượng nhìn nữ nhi, thấy con ngươi sáng tỏ mang theo kiên định, nhoẻn miệng cười: "Vậy theo lời Hâm Nhi nói, phạt Lục Quốc Công nhịn đói ba ngày."

Nghiêm công công ngày thường mặt cứng đờ, ứng tiếng nói: "Nô tài lãnh chỉ."

Thanh Đông ngước mắt nhìn chủ tử, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Nàng sao cảm thấy, công chúa điện hạ rõ ràng đem Lục Đại tướng quân trở thành Lục Khổng Tước, nếu không ngay cả phương thức xử phạt đều giống nhau.

Khi Nghiêm công công vừa muốn hướng ra ngoài điện, Tiểu công chúa liền ngăn hắn, nói nhỏ vài câu, ánh mắt Nghiêm công công ngẩn ngơ, miễn cưỡng gật gật đầu, trực tiếp ra cửa điện.

Lục Quốc Công phủ,

Đợi nghiêm công công tuyên xong khẩu dụ, sắc mặt Lục Quốc Công âm trầm, trầm giọng nói: "Vi thần lãnh chỉ."

Hắn từ cổ tay áo móc ra túi tiền, đặt vào tay Nghiêm công công: "Công công, Hoàng Thượng có ý tứ gì?"

Nói là trách cứ, nhưng cố tình chỉ là khẩu dụ, nói trừng phạt, cũng không phạt bổng lộc chỉ bỏ đói ba ngày, khiến người ta nhìn không ra.

Nghiêm công công duỗi tay đẩy, cao thâm khó đoán nói: "Đây là ý tứ thánh thượng, Lục Quốc Công hảo lĩnh hội, không cần cô phụ tín nhiệm bệ hạ đối ngài."

Nói xong, hắn nâng giọng nói: "Ta còn có ý chỉ riêng với Lục tướng quân, Lục Quốc Công, ngài xem?"

Có phải hay không nên tránh một chút.

Lục Quốc Công lập tức nói: "Lão phu lập tức rời đi."

Lại quay đầu trừng mắt nhìn Lục Tranh một cái: "Nghịch tử, hảo hảo tiếp đón Nghiêm công công."

Khi mọi người rời đi, Nghiêm công công mở miệng: "Lục tướng quân, việc này là Tiểu công chúa đau lòng ngài, cầu Hoàng Thượng hạ khẩu dụ, ngài cũng không nên cô phụ hậu ái tiểu công chúa đối ngài."

Việc này, tiểu công chúa đơn thuần không hiểu, Công công nhìn nàng lớn lên phải vì nàng mở miệng.

Lục Tranh cong cong khóe môi, quả nhiên là nàng, hắn gật đầu: "Công công yên tâm, mạt tướng biết nên làm như thế nào."

Nghiêm công công cười gật đầu, vậy thì tốt, hắn lại nghĩ tới Tiểu công chúa phân phó lúc gần đi.

Sắc mặt đau khổ, hắn chỉ là một thái giám, tiểu công chúa bảo hắn nhìn gần người, Lục tướng quân có phải vui vẻ đến nỗi đôi mắt lóe sáng, giống Lục Khổng Tước.

Đây không phải làm khó thân lão xương cốt sao?