Chương 2: Lại gặp nhau

Editor: Tử Diệp

Mật Hâm nhớ đến bộ dáng Lục Tranh vừa rồi hung thần ác sát, liền nghiến răng nghiến lợi, nàng nhỏ giọng dò hỏi: “Phụ hoàng, nếu Lục Tranh thành Phò mã, Hâm Nhi muốn hắn làm gì cũng được sao?”

Hoàng Thượng sờ sờ đỉnh đầu nữ nhi cười ha hả: “Đúng, ngươi muốn gì đều được.”

Tĩnh quý phi vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng chọc nàng, nhoẻn miệng cười: “Ngươi nha! Lại suy nghĩ ý đồ xấu?”

Tĩnh quý phi đau nữ nhi nhất, tự nhiên lực kia cũng cực kỳ nhẹ.

Bất quá, Mật Hâm vẫn nể tình, ôm đầu nhỏ nước mắt : “Đau.”

Hoàng Thượng thấy thế sờ sờ trán nàng, đau lòng nói: “Ngoan.”

Lại xoay đầu: “Ái phi, nữ nhi vốn dĩ không thông minh, nàng lại chọc nếu ngốc làm sao bây giờ?”

Vốn dĩ cho rằng phụ hoàng yêu thương nàng, kết quả lại bị hai người ghét bỏ, Mật Hâm bĩu môi oán trách: “Các ngươi khi dễ nữ nhi, nữ nhi đi tìm Hoàng nãi nãi.”

Nói xong, nàng rời Ngọc Hoa Cung.

Cách mấy ngày trong cung đều như vậy, Hoàng Thượng cùng Quý Phi cũng quen, tự nhiên mặc nàng chơi đùa.

Vừa mới bắt đầu Mật Hâm còn oán giận, sau nhiều lần, nàng cũng tự đắc thậm chí còn thường xuyên đùa giỡn.

Mật Hâm rời Ngọc Hoa Cung, thấy không có người ra, mới ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.

Cộp cộp cộp,

Thanh Đông thở hồng hộc chạy tới: “Công chúa, chờ nô tỳ.”

Trong lòng Mật Hâm vui vẻ, trên mặt lại không có nửa phần gợn sóng: “Có phải Phụ hoàng và Mẫu phi nói bổn cung quay về?”

Thanh Đông ngây cả người, chần chờ một lát, mới ấp úng nói: “Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương không phân phó, nô tỳ muốn cùng ngài đi Trường Nhạc Cung.”

Mật Hâm nhìn chằm chằm Thanh Đông hồi lâu, mới nói: “Đi thôi!”

Thanh Đông lúc này mới nhận ô che nắng mà tiểu cung nữ chuẩn bị, đứng cạnh Mật Hâm hướng Trường Nhạc Cung mà đi.

Mới vừa tiến cửa cung, ngoài điện có cung nữ đi vào điện thông báo.

Một lát, Thạch ma ma từ trong điện đẩy cửa bước ra, bà nhìn Tiểu công chúa lớn lên, tự nhiên thân mật với nàng thật sự: “Công chúa, Thái Hậu nương nương đi tiểu Phật đường lễ Phật, ngài ở Thiên điện ngồi chờ một lát.”

Nói xong liền dẫn Mật Hâm vào Thiên điện, phân phó cung nữ dâng trà và bánh mứt hoa quả, lúc này mới thong thả ung dung lui ra.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm nam tử, tiếp đến, thiếu niên thân khoác áo giáp đẩy cửa bước vào.

Gió lạnh từ khe hở thổi vào, tinh thần Mật Hâm bừng tỉnh vài phần, nàng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, quả thực tức giận: “Sao lại là ngươi?”

Người này, rõ ràng vốn nên ra cung - Lục Tranh.

Vẻ mặt Lục Tranh cũng kinh ngạc, nghĩ đến không lâu trước đây, con mắt Tiểu cô nương còn cao ngạo không chịu cúi đầu, hắn cười: “Lại gặp nhau.”

Nàng thật ra là nha đầu không chịu thua, nếu gả cho hắn, hẳn sẽ không giống mẫu thân yếu đuối!

Con ngươi Lục Tranh sâu thẳm vài phần, hắn bỏ qua vẻ kinh ngạc của Mật Hâm, từ ống tay áo lấy ra một cái bình bằng ngọc đưa qua: “Đây là Phù dung dưỡng nhan cao.”

Hai mắt Mật Hâm trừng to, nói ít một câu, chẳng lẽ ngươi chê ta không xinh đẹp sao?

Lục Tranh mới phát hiện nàng hiểu lầm, giải thích nói: “Phù dung dưỡng nhan cao có tác dụng tiêu trừ vết thâm, ở núi giả là Lục mỗ lỗ mãng khiến công chúa bị thương.”

Hắn nói xong, lại hơi hơi cong cong khóe môi: “Nếu công chúa không muốn dùng, vết thâm nhanh nhất cũng phải bảy tám ngày mới tan, hiện giờ ngày hè nóng bức, chỉ sợ cả người công chúa nổi mẫn đỏ.”

Nổi mẫn đỏ.

Mật Hâm hơi hơi nhíu mày, chợt nghĩ cảm giác thân mình ngứa khó nhịn, duỗi tay liền cầm chiếc bình trong tay Lục Tranh.

“Bổn cung liền thử Phù dung dưỡng nhan cao.”

Bỗng dưng, cửa điện lại bị đẩy ra, một thân ảnh lả lướt tiến vào.

“A, công chúa cũng ở đây?”

Diêu Oánh là cháu gái Thái Hậu, đại tiểu thư Diêu Quốc công phủ, ngày thường cùng Mật Hâm đấu khẩu.

Lúc này, nàng làm như không chú ý tới Lục Tranh sau bình phong, cằm nâng cao, nhìn xuống nói: “Huỳnh Nhi nghe nói, Yến Quốc muốn liên hôn Ung triều, nơi này chỉ có công chúa điện hạ thích hợp, thần nữ trước tại nơi này chúc mừng công chúa.”

“Bất quá nghe nói Yến Quốc hoang vu rét lạnh, ngay cả rau dưa củ quả đều ăn không được, công chúa hiện tại thừa dịp còn có thể ăn nổi, miễn về sau muốn ăn cũng không ăn được.”

Lời nói chanh chua, thật sự khiến người ta khó có thể tin từ miệng Diêu Oánh tiểu thư khuê các.

Bất quá theo thói quen Mật Hâm , Diêu Oánh luôn luôn làm bộ làm tịch trước mặt người khác, cùng nàng giống như thân tỷ muội hiểu thảo khiến Hoàng nãi nãi thích, sau luôn là chanh chua giống như mãng phụ.

Mật Hâm nhìn nàng ta sầu tới hoảng, mỗi ngày nàng ta làm bộ làm tịch, cũng không sợ ngày nào đó thuyền lật trong mương.

Mật Hâm tức giận nói: “Diêu Oánh, ngươi làm sao biết triều ta phái bổn cung hòa thân? Phụ hoàng và mẫu phi yêu thương ta, làm sao nhẫn tâm để ta đi Yến Quốc.”

Nàng nói xong đi một vòng quanh Diêu Oánh, tấm tắc khen ngợi: “Nhưng thật ra Diêu Oánh ngươi, khí chất cao quý, dáng người yểu điệu, lại là đại tiểu thư Diêu phủ, thân phận tôn quý, người phi thường thích hợp chọn hòa thân đâu!”

Nói xong, Mật Hâm liếc mắt Lục Tranh sai bình phong.

Hắn dường như không có để ý các nàng tranh chấp, tay cầm sách trên kệ bên cạnh, thản nhiên lật vài trang, nhàn nhã tự tại.

Bên kia, Diêu Oánh tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, căm giận: “Sao có thể, triều đại nào luôn là công chúa hòa thân, Huỳnh Nhi xuất thân Quốc công phủ, làm sao có thể đi hòa thân, Mật Hâm, ngươi đừng lừa gạt ta!”

Bỗng dưng, Lục Tranh chậm rãi từ sau bình phong đi ra, ôm cánh tay nhìn Diêu Oánh, nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng đã tứ hôn thần và Công chúa. Diêu cô nương thật ra có cơ hội hòa thân.”

Diêu Oánh tức giận làm đôi mắt đỏ lên, trong lòng tránh không được khủng hoảng, lại cố tình tìm không ra lời nói để phản bác.

Rốt cuộc, nàng quả thật là nữ tử ngoại thất thích hợp trừ Mật Hâm ra, hơn nữa nàng còn chưa đính hôn.

Cuối cùng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Mật Hâm, trực tiếp đẩy cửa đi rồi.

Mật Hâm lúc này nhìn Lục Tranh, cũng không cảm thấy hắn cỡ nào đáng giận, rộng lượng nói: “Ngươi lần này trợ giúp ta, ta bỏ qua chuyện ở núi giả lần đó.”

Tiểu cô nương thật ra yêu ghét rõ ràng, lại còn công bằng.

Khóe miệng Lục Tranh nhếch lên, ôm quyền nói: “Thần tạ công chúa khoan dung rộng lượng, thiện giải nhân ý.”

“Không cần khách khí.”

Mật Hâm tùy ý vẫy vẫy tay, cười khanh khách nói: “Bổn cung luôn luôn thiện lương, không giống người nào đó, mới vừa thấy mặt liền động thủ, chẳng khác gì đem người bóp chết.”

Người nào đó bị nàng nói, sắc mặt Lục Tranh chưa biến, thoạt nhìn mặt sầm xuống.

Mật Hâm nhìn Lục Tranh, bĩu môi oán giận: “Tướng quân về sau vẫn chú ý cử chỉ mình nhiều hơn, nếu không khi chúng ta thành thân, người khác còn tưởng rằng bổn cung không có dạy tướng quân tốt, cho rằng nhân phẩm bổn cung có vấn đề?”

Nói chưa hết lời, con ngươi Lục Tranh đen lại.

Mật Hâm bỗng cảm thấy chung quanh lạnh vài phần, nàng dùng sức nuốt nước miếng.

Dámg vẻ này của Lục Tranh, nhìn thế nào đều khiến nàng có chút sợ hãi.

Nàng lấy hết can đảm nâng bộ ngực, đầu ngón tay chỉ vào mũi hắn:

“Đừng nhìn ta, ta ...”

Ta sợ hãi.

Lục Tranh bỗng dưng cười, trong lòng tránh không khỏi suy nghĩ sâu xa, hắn sao có thể so đo với tiểu cô nương.