Chương 1: Sơ kiến

Editor: Tử Diệp

Mật Hâm trốn sau núi giả, đôi mắt không hề chớp dù một chút. Ngày hè nóng nực, trong chốc lát trán nàng chảy mấy giọt mồ hôi.

Trong lòng nàng nôn nóng, tức giận: "Đại tướng quân này chẳng phải hôm nay tiến cung sao? Tại sao còn chưa tới?"

Thanh Đông không ngừng cầm khăn gấm đưa qua lau mồ hôi giúp Tiểu công chúa, mới chậm rãi nói: "Nô tỳ hỏi Tiểu công công ở Ngự thư phòng, không sai được, chính là hôm nay."

Nàng thấy mặt kiều nộn Tiểu công chúa phơi đến đỏ bừng, đau lòng: "Công chúa nếu không chờ được thì về cung trước, chờ Đại tướng quân tới, nô tỳ phái người kêu ngài."

Mật Hâm nhíu mày chốc lát: "Chờ một chút đi, bổn cung thật ra muốn xem thử Phụ hoàng tìm Phò mã như thế nào?"

Vừa dứt lời, từ con đường mòn ngoài núi giả xuất hiện một thiếu niên, chỉ thấy thân khoác áo giáp, mặt như ngọc, mũi cao, mi rậm, tuấn mỹ vô cùng.

Thanh Đông nhìn thấy thiếu niên kia, so với chủ tử còn kích động: "Công chúa, Đại tướng quân quả nhiên anh tuấn giống lời đồn."

Mật Hâm không mở miệng, thiếu niên kia dường như nghe được động tĩnh bên này, nhìn chằm chằm chỗ núi giả: "Ai ở nơi đó? Ra đây!" Nói xong liền nâng bước hướng núi giả.

Tâm Mật Hâm nhảy "bùm bùm!" đến cực nhanh, thậm chí nàng không tự chủ mà cắn môi, trong lòng không khỏi ảo não.

Nàng hôm qua nghe lén Phụ hoàng cùng Mẫu phi nói chuyện, nói muốn gả nàng cho Đại tướng quân. Lập tức tâm nàng liền sinh phiền muộn, không thể hiểu được tại sao phải gả nàng ra ngoài, nếu như Đại tướng quân là người xấu xí thì làm gì bây giờ?

Cuối cùng, vẫn từ mấy cung nữ khuyên bảo, nàng cùng mấy cung nữ bên người tính toán, lén lút trốn đến chỗ núi giả nhìn Đại tướng quân.

Lo sợ xảy ra chuyện, Mật Hâm còn chọn cung nữ ít nói nhất - Thanh Đông, không ngờ cuối cùng Thanh Đông cũng không đáng tin cậy.

Nàng cắn răng, căng da đầu đứng ra.

Bỗng dưng, Lục Tranh bóp cổ nàng, từ núi giả lôi ra.

"Ngươi là kẻ nào?"

Thanh âm thiếu niên thanh lãnh ở bên tai nàng vang lên, tựa như ngọc thạch chạm phỉ thúy, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt.

"Khụ!"

Cổ Mật Hâm bị bóp đến đỏ bừng, đau đến nỗi nước mắt chảy ra, lại như cũ ngẩng đầu, mặt mày mang theo ngạo khí: "Khụ, ngươi mau buông tay, bổn cung là Mật Hâm công chúa."

Thiếu niên buông lỏng tay, trên mặt lạnh nhạt giảm bớt hàn băng, ngữ khí nhàn nhạt: "Ra là công chúa, thần xuống tay nặng, mong Công chúa điện hạ thứ tội."

"Là xuống tay rất nặng."

Mật Hâm nhỏ giọng oán giận, nhe răng trợn mắt xoa xoa cổ, đau quá!

Da thịt t iểu cô nương cực kỳ mềm mại, vừa rồi hắn bóp mạnh vô cùng, hiện tại cổ nàng hồng đến dọa người.

Lục Tranh ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, trên mặt đạm mạc không khỏi lộ ra vài phần quẫn bách.

Chung quanh bỗng dưng yên tĩnh, tiếng ve tinh tế lọt vào tai.

Lúc này, Nghiêm công công vội vã đi tới: "Đại tướng quân, ngài tới rồi, Hoàng Thượng chờ ngài nãy giờ?"

Hắn ngước mắt thoáng nhìn Tiểu công chúa, quycủ hành lễ: "Nô tài thỉnh an Công chúa điện hạ."

Mật Hâm vẫy vẫy tay, bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tranh một cái: "Nếu Phụ hoàng muốn gặp ngươi, bổn cung hôm nay liền tha cho ngươi, lần sau ..."

Tuyệt không tha.

Mặt thiếu niên không đổi, thanh lãnh đến cực điểm, không chút nào để ý tới lời uy hϊếp của Tiểu công chúa.

Không khí chợt lạnh.

Nghiêm công công đánh giá hai vị vừa nổi xung đột, không ngừng dẫn đường giúp Đại tướng quân, đi tới cung.

Đợi bọn họ đi xa, Mật Hâm mới hung hăng nói: "Hừ!"

Thanh Đông vừa rồi thấy Đại tướng quân, sợ tới mức trốn sau núi giả, hiện tại lập tức quỳ xuống tạ tội: "Nô tỳ làm hỏng việc, thỉnh công chúa trừng phạt nô tỳ."

Mật Hâm biết nàng nhát gan, chỉ nhẹ nhàng ném khăn trong tay cho Thanh Đông, oán giận: "Hôm nay ngươi làm hỏng việc, bất quá ..."

Thanh Đông cúi đầu, chờ Tiểu công chúa trừng phạt.

Nàng tiến đến bên cạnh Thanh Đông, cong môi cười: "Bất quá hành tung hôm nay của Đại tướng quân do ngươi hỏi thăm, có ưu có khuyết, như vậy thôi bỏ đi."

"Đa tạ công chúa!" Thanh Đông kinh hỉ dập đầu.

Mật Hâm nói xong, đem cổ áo kéo lên, lại sợ mẫu phi hỏi mình đi đâu, nàng không thể không trả lời mình tới Ngự Hoa Viên chiết mấy cành đào, lúc này mới cao hứng trở về.

Vừa trở lại Ngọc Hoa Cung, cung nữ trong viện ngày thường hầu hạ nàng liền chẳng biết đi đâu, Mật Hâm không có để ý.

Thanh Đông nhắc nhở: "Công chúa, chẳng lẽ là Quý Phi nương nương biết ngài ..."

Lén xem Đại tướng quân.

Thanh Đông còn chưa nói xong, Mật Hâm liền đánh gãy nàng, tâm tư đơn thuần: "Ngươi không nói, ta không nói, mẫu phi sao biết?"

Nàng nói xong, không có nửa phần do dự, trực tiếp đẩy mành vào cửa điện.

Thanh Đông chần chờ một lát, ôm cành đào, cũng đi theo vào điện.

Sắc mặt Tĩnh quý phi bình tĩnh, đem nữ nhi ham chơi kéo đến bên cạnh, cười khanh khách: "Ngươi đi đâu? Mẫu phi làm bánh phù dung."

Mật Hâm cười hì hì bước qua, lời ngon tiếng ngọt há mồm: "Hâm Nhi đi Ngự Hoa Viên dạo, thấy hoa đào nở đến cực diễm, nghĩ đến phụ hoàng khen ngợi mẫu phi đẹp như hoa đào, liền hái xuống mấy cành."

Lời này nói ra cực kỳ vui vẻ, Tĩnh quý phi vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhấn trán nàng một chút, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha! Thật không bớt lo."

Các cung nhân cảm kích tiến lên, cẩn thận mà mang cành đào đi xuống, sau một lúc lâu, liền mang bình sứ khắc hoa văn tiến vào, đổ nước, đem cành đào đặt xuống, lại đem bình đặt trên giá mới chậm rãi lui ra.

Tĩnh quý phi nhìn cành đào nở rộ, cảm thấy tâm tình tốt rất nhiều.

Trong lòng cảm thấy may mắn Mật Hâm tuy không bớt lo, cũng không có phạm sai lầm lớn.

Bỗng dưng, bà như nhớ tới một chuyện, sắc mặt chợt biến: "Hôm nay ngươi đi Ngự Hoa Viên làm gì?"

Mật Hâm duỗi tay cầm một khối phù dung bánh, nhẹ nhàng cắn một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, mới nói: "Hâm Nhi đi dạo."

"Thật?"

Tĩnh quý phi đem khăn giúp nàng nhẹ nhàng lau bên môi, cười ngâm ngâm nói: "Bổn cung nghe nói Đại tướng quân hôm nay tiến cung, đã nhiều ngày cung bên kia đang ở tu sửa, chỉ có thể từ Ngự Hoa Viên hướng ngự thư phòng."

Nói xong, bà không chút để ý mở miệng: "Hâm Nhi có thấy qua Đại tướng quân?"

Mật Hâm bị mẫu phi hỏi mấy câu đó làm cho mờ mịt, mơ mơ màng màng nói: "Gặp qua!"

Mới vừa nói xong, liền thấy mặt mày Mẫu phi thay đổi, mắt đào hoa sinh ra vài phần sắc bén.

Mật Hâm lúc này mới phát hiện mình nói lỡ miệng, làm nũng: "Mẫu phi, không thể hiểu được Phụ hoàng muốn Hâm Nhi gả cho Đại tướng quân, Hâm Nhi dù sao cũng phải xem hắn như thế nào đã."

Nói xong, nàng bĩu môi: "Nếu Phò mã khó coi, Hâm Nhi không gả!"

"Ngươi nha!"

Tĩnh quý phi thở dài, lửa giận tiêu hơn phân nửa, đem phù dung bánh nhét vào miệng nàng: "Ngươi thật sự bị bổn cung cùng Hoàng Thượng sủng hư."

Mật Hâm bị nhét đến sặc mấy cái không ngừng.

Tĩnh quý phi đau lòng nhanh phân phó cung nữ bưng trà, bào tự mình giúp nữ nhi đem trà rót ra, lại bưng trà cho nàng uống.

Trong chốc lát, Mật Hâm mới bình ổn, mày vừa động, nước mắt đáng thương: "Mẫu phi, Hâm Nhi lần sau không dám, ngài đừng nóng giận."

Tĩnh quý phi mới vừa bị nữ nhi dọa ba phần hồn, nơi nào còn so đo nàng gặp hay không gặp Đại tướng quân.

Bất quá về sau dạy nàng quy củ, bà gõ trán: "Nếu tái phạm, đừng trách mẫu phi tàn nhẫn."

Vẻ mặt Mật Hâm đương nhiên: "Hâm Nhi thề, về sau mọi chuyện đều nghe mẫu phi."

Dù sao nàng tin, thề khiến mẫu phi an tâm cũng tốt.

Tĩnh quý phi là cực kỳ tin Phật Tổ Bồ Tát, nghe nữ nhi nói, nặng nề búng trán một chút: "Ngươi đừng nói chuyện lung tung."

Mật Hâm bĩu môi, xoa cái trán kêu to: "Mẫu phi, đau!"

Tĩnh quý phi trong miệng chẳng hề để ý nói: "Đau cũng xứng đáng, do ngươi không nghe lời."

Tay lại nhẹ nhàng vuốt ve chỗ thương, chậm rãi thổi thổi: "Không đau."

Mật Hâm được dỗ, tự nhiên được lên mặt, lại gần ôm cánh tay Mẫu phi làm nũng: "Mẫu phi, ai nói cho ngài biết nữ nhi đi Ngự Hoa Viên thấy Đại tướng quân?"

Tĩnh quý phi cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Mật Hâm bĩu môi ủy khuất nói: "Nữ nhi có thể làm gì? Bất quá tò mò mà thôi, mẫu phi ngay cả chuyện này đều không nói cho Hâm Nhi sao?"

Thanh âm này trầm thấp mang theo thất vọng.

Tĩnh quý phi không thể nhìn nữ nhi bộ dáng không vui, xoa xoa đầu nàng: "Là Nghiêm công công."

Mật Hâm nhăn khuôn mặt nhỏ, nói thầm một câu: "Nguyên lai vừa rồi hắn thấy chúng ta."

Nghiêm công công, chờ bổn cung.

"Làm sao vậy?"

Tĩnh quý phi hỏi lại một câu, vẫn không yên tâm nàng: "Nghiêm công công là có tâm, sợ ngươi làm sai, hắn còn nói ngươi tuổi còn nhỏ, khuyên bổn cung đừng trách cứ ngươi."

"Nga."

Mật Hâm ủ rũ, nàng lại không phải là người không có lương tâm.

Nghiêm công công, tha trước.

Tĩnh quý phi còn tưởng rằng nàng cáu kỉnh, nhẹ giọng mắng nàng: "Ngoan ngoãn, đừng nóng giận, Mẫu phi ngày mai làm đậu phụ chiên vàng được không?"

Mắt Mật Hâm sáng rực lên, sáng quắc như sao, gả bộ suy tư.

Nàng dùng sức chớp chớp mắt to, miệng đáp ứng: "Ân, lâu rồi không ăn đậu phụ chiên vàng."

Tĩnh quý phi thấy bộ dáng nàng thèm, cười nhẹ nhàng điểm cái trán nàng: "Thật giống phụ hoàng ngươi!"

Mật Hâm mờ mịt: "Giống phụ hoàng không tốt sao?"

Đúng lúc này, Hoàng đế bệ hạ được nhớ thương nhàn nhã bước chân vào điện, cười nói: "Ai nha! Giống trẫm thì làm sao?"

Tĩnh quý phi cười tiến lên, đi đến sau bình phong hầu hạ hắn thay quần áo, hờn dỗi nói: "Thần thϊếp hận không thể để Hâm Nhi giống bệ hạ vài phần, nếu giống thần thϊếp thật ngốc nghếch."

Hoàng Thượng cùng Tĩnh quý phi luôn ngọt ngào làm người ganh tỵ, Mật Hâm cảm giác bọn họ ba nguòi ở một chỗ, nàng thấy thế nào như người thừa.

Cho nên mỗi lần phụ hoàng tới Ngọc Hoa Cung, nàng đều ở một lát liền đi, lần này cũng không ngoại lệ.

Mật Hâm xoa trán, làm bộ dáng mệt nhọc: "Phụ hoàng, Hâm Nhi mệt mỏi, thỉnh cho Hâm Nhi cáo lui."

"Khoan đã."

Hoàng Thượng cũng không có giống lần trước trực tiếp cho nữ nhi lui ra, mà phân phó cung nhân lui ra, thân mật nói với nữ nhi tri kỷ: "Hâm Nhi, mấy ngày ngươi ngoan ngoãn ở trong cung, đừng ra ngoài."

Mật Hâm ngẩn người, con ngươi sáng mang theo nghi hoặc, tò mò dò hỏi: "Hâm Nhi vì sao không thể ra ngoài?"

Nàng ngày thường ham chơi, Phụ hoàng và Mẫu phi cũng không ngăn cản, cách mấy ngày ra cung hít thở không khí.

Hiện giờ bảo nàng ở trong cung không ra, ngẫm lại liền phiền lòng.

Con ngươi Hoàng Thượng sâu thẳm lóe lóe, cùng Quý Phi liếc nhau, thoáng nhìn con ngươi nàng cự tuyệt, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, than thở: " Sứ thần Yến Quốc sắp vào kinh, chúng ta vẫn luôn gạt Hâm Nhi."

Hoàng Thượng tiếp tục nói: "Trước đó vài ngày, sứ giả Yến Quốc truyền quốc thư, hoàng đế Yến Quốc muốn cùng Ung triều liên minh, vốn dĩ hoàng đế bọn họ muốn đem công chúa xinh đẹp gả cho phụ hoàng."

"Hâm Nhi cũng biết, phụ hoàng cùng mẫu phi tình nghĩa sâu nặng, há có thể để công chúa ngoại triều đứng ở giữa chúng ta, phụ hoàng quả quyết cự tuyệt."

Hoàng Thượng nói tới đây nhìn người bên cạnh Tĩnh quý phi, tình ý miên man, khiến Mật Hâm càng cảm thấy mình dư thừa.

Nàng quay đầu nhìn chằm chằm cành đào trên giá kiều diễm, kiềm chế tâm nhiễu loạn.

Nàng nhẹ nhàng khụ một tiếng, hỏi: "Cho nên Yến Quốc không muốn cùng triều ta liên hôn?"

Hoàng Thượng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Đương nhiên không phải, Yến Quốc lúc này bận ứng phó nội chiến, tự nhiên sẽ không bỏ ý niệm liên hôn, Yến Quốc lại đưa ra yêu cầu phụ hoàng đem công chúa gả qua đó."

"Cái gì?"

Đầu Mật Hâm càng loạn: "Phụ hoàng không phải đem Hâm Nhi gả cho Đại tướng quân, còn có công chúa nào nữa?"

Hoàng Thượng cười khổ: "Trẫm đương nhiên cự tuyệt, nhưng Yến Vương nói hắn không ngại Tiểu công chúa định thân, phụ hoàng cự tuyệt không được, đành phải nói Tiểu công chúa bệnh nặng, chỉ có thể gả cho Đại tướng quân mới có thể toàn mạng."

Mật Hâm che miệng cười nói: "Nói lộn xộn như thế bọn họ có tin tưởng mới lạ."

"Không."

Hoàng Thượng cong môi cười: "Yến Quốc tin, nghe nói quốc gia bọn họ cực kỳ mê tín quỷ thần, mỗi hoạt động trọng đại đều bói toán, cho nên bọn họ tin."

"Vậy bọn họ vì sao còn muốn vào kinh?"

"Yến Quốc hoàng đế cuối cùng đồng ý từ Dật Vương cùng Quý nữ triều ta thành thân, trẫm hứa bọn họ nếu thích tiểu thư nhà nào, trẫm tự mình chứng hôn."

Trong mắt Hoàng Thượng mang theo cao thâm khó đoán: "Hâm Nhi, phòng ngừa đêm dài lắm mộng, ngươi cùng Đại tướng quân liền đính thân trước đi."