Chương 13: Rất ngọt

Editor: Tử Diệp

Đôi mắt của Tiểu công chúa cực kỳ xinh đẹp, tựa như dòng nước chảy xuôi, lúc này, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, căng thẳng nhìn chằm chằm Lục Tranh, tựa như con mèo ngoan ngoãn .Thanh Đông thấy công chúa không bị thương, nhẹ nhàng thở ra, nàng tiến lên, chần chờ nói: "Công chúa, bên này cách Phồn Ngọc cung không xa, chi bằng đưa tướng quân tới Phồn Ngọc cung, sau đó thỉnh thái y đến xem."

Nếu không ở chỗ này ngốc cũng không phải là cách.

Tiểu công chúa nghĩ một lát, tinh thần mới hồi phục lại, nàng lại dò hỏi Lục Tranh: "Tướng quân còn đi được?"

Lục Tranh gật gật đầu, hơi hơi cong cong môi.

Tiểu công chúa nhấp nhấp miệng, từ ống tay áo móc ra khăn gấm che miệng vết thương trên cánh tay Lục Tranh, nhìn chung quanh rồi phân phó: "Đi Phồn Ngọc cung."

Bên cạnh, thái giám nhỏ gầy thấy quý nhân bị thương sợ tới mức mặt không còn chút máu, quỳ xuống dập đầu xin tha. Tiểu công chúa ngoảnh mặt làm ngơ, lo lắng cho Lục Tranh, nơi nào còn lo lắng thái giám.Thanh Đông biết tiểu công chúa không am hiểu xử lý việc này, nàng tuy rằng tức giận nhưng thấy thái giám gầy yếu, nhìn lại kiệu cao lớn, trong lòng đều không biết nên làm sao. Thái giám gầy yếu, tiểu công chúa ngồi lên kiệu, từ chỗ cao mà ngã xuống chẳng phải gãy xương luôn sao.Thanh Đông phân phó đưa tiểu thái giám đi, sợ lại xảy ra chuyện, cũng không dám để tiểu công chúa lên kiệu, chỉ phái người nâng kiệu đi theo.

Lục Tranh đột nhiên đứng lên, bỗng dưng choáng váng một lát, lảo đảo vài bước, hắn hơi hơi sửng sốt, xem ra vẫn có chút ảnh hưởng.

Mậu Anh liền tiến lên đỡ Lục Tranh, tiểu công chúa lại nhanh một bước tiến lên đỡ Lục Tranh.

Sắc mặt Thanh Đông biến đổi, đi theo sau tiểu công chúa nói:

"Công chúa, Lục tướng quân dẫn theo hạ nhân."

Để hạ nhân đỡ tướng quân là được, hà tất công chúa tự mình đỡ.

Tiểu công chúa chớp chớp mắt, lông mi cong cong, bộ dáng thoạt nhìn ngoan ngoãn , lại như không nghe được, đỡ Lục Tranh hướng Phồn Ngọc cung.

Phồn ngọc cung là cung điện của Hoàng hậu tiền triều- Ngọc Hi Hoàng Hậu, nghe nói Ngọc Hi Hoàng Hậu đẹp như thiên tiên, được Hoàng đế tiền triều Dương Trinh hoàng đế sủng ái. Dương trinh hoàng đế tuy rằng là người si tình, lại không phải hoàng đế tốt, sủng ái nịnh thần, lúc ấy dân chúng lầm than là lúc hoàng đế hiện tại khởi nghĩa, đem Dương Trinh hoàng đế cùng Ngọc Hi Hoàng Hậu đuổi tới tường thành, cuối cùng hoàng đế cùng Hoàng Hậu tự vận mà chết. Sau lại thành Phồn Ngọc cung, không có người xử lý, cũng dần hoang vắng.

Tiền triều xa xỉ thành phong trào, Phồn Ngọc Cung tuy rằng lâu lắm không người ở, nhưng cũng có thể nhìn thấy sự xa hoa trong cung điện.Tới Phồn Ngọc Cung, Thanh Đông phái người thỉnh thái y lại đây.

"Tham kiến công chúa điện hạ."

"Miễn lễ, Trương thái y vẫn nhìn xem Lục tướng quân đi."

Qua mấy lớp trướng màn, bên trong rõ ràng là sắc mặt lạnh lung của Lục tướng quân.

Trương thái y buông hòm thuốc, đến gần giường bắt mạch cho Lục tướng quân, lúc này mới như suy tư xoa xoa chòm râu, trong lòng có vài phần kinh ngạc. Người khác không biết đến Lục tướng quân, hắn lại nhận thức, năm trước biên quan báo nguy, Lục tướng quân bị thương, hắn cùng Nghiêm thái y được bệ hạ phái đi trị thương cho Lục tướng quân.

Còn nhớ rõ lúc ấy Lục tướng quân thân trung kịch độc, cần thay máu chữa thương, bên trong doanh trướng, hắn cầm đao rạch máu bầm, mọi người thể hiện ra cảm giác không đành lòng, duy nhất mặt Lục tướng quân không đổi sắc. Như thế nào hiện tại chỉ trầy da, sắc mặt tướng quân lại tái nhợt, tựa như mất đi nửa cái mạng.Thật sự làm người ta kinh ngạc, chẳng lẽ bởi vì tướng quân ở biên quan bị trọng thương, Hoàng Thượng mới để tướng quân hồi kinh dưỡng thương.

Trương thái y nhìn tiểu công chúa quan tâm, trên mặt khó có được vài phần chần chờ: "Tướng quân bị thương ngoài da, không có gì quan trọng, bất quá......"

Hắn tạm dừng một lát, thoáng nhìn khóe môi Lục tướng quân trắng bệch không có chút máu, cái trán mồ hôi ứa ra, trầm chừ một lúc: "Bất quá tướng quân mới từ biên quan trở về, chắc ở nơi đó để lại vết thương cũ, hơn nữa hôm nay bị ngã, chắc là để lại nội thương."

Tiểu công chúa nôn nóng khó chịu, vội vàng nói: "Trương thái y có biện pháp trị?"

"Đương nhiên là có, để vi thần kê phương thuốc thì tốt rồi."

Khi Trương thái y viết phương thuốc, tiểu công chúa sợ Lục Tranh nhàm chán, còn nói:

"Tướng quân nếu nhàm chán, có thể cùng Hâm Nhi nói chuyện phiếm."

Lục Tranh bỗng dưng ấm áp trong lòng, khóe môi hơi hơi run rẩy, muốn nói lại thôi, tiểu công chúa thành tâm lại đáng yêu, hắn sao nỡ buông tay.

Hắn nhìn thấy Trương thái y có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lần này thế nhưng gặp lại Trương thái y năm trước chữa thương cho hắn. Hắn đã sẵn sàng bị tiểu công chúa mắng mỏ, không nghĩ tới Trương thái y vẫn như ngày xưa cẩn thận, không có dám đưa ra kết luận dễ dàng về trạng thái suy yếu. Trương thái y kê xong phương thuốc tử liền rời đi, Thanh Đông tự đi phân phó cung nữ bốc thuốc.

Mậu Anh vốn đang cho rằng tướng quân nhà mình giả bệnh nhưng sau khi nghe Nghiêm Cẩn thái y nói tướng quân có nội thương, trong lòng nghi hoặc càng sâu, chẳng lẽ tướng quân có nội thương nên lúc này mới hồi kinh? Lục Tranh nằm trên giường , nhìn tiểu công chúa ngồi ở bên người, con ngươi nàng tràn đầy sự lo lắng với hắn, thậm chí còn tự mình lau mồ hôi trên trán. Hắn trước nay đều một mình, thuộc hạ kính trọng hắn, bởi vì hắn dẫn dắt bọn họ bảo vệ quốc, huyết chiến sa trường; các bá tánh kính trọng hắn nhưng cũng sợ hắn, bởi vì hắn vô tình, trên tay nhuộm đầy máu tươi. Phụ thân hắn sợ hắn, bởi vì mẫu thân bị phụ thân bức bách mà chết, phụ thân sợ hắn một ngày nào đó sẽ gϊếŧ phụ thân; hắn hận mẹ kế, bởi vì hắn chắn đường mẹ kế.

Chỉ có tiểu công chúa, nàng thiệt tình thành ý lo lắng hắn, sợ hắn đau sợ hắn chịu khổ.

Hắn sớm đã quyết định sống quãng đời cô độc còn lại, sinh mệnh lại cố tình cứu rỗi hắn, tiểu công chúa, mi mắt nàng cong cong, sẽ cười ngọt ngào với hắn, thậm chí quan tâm hắn có phải sợ đau.Trong lòng Lục Tranh suy tư, trên mặt lại không hề gợn sóng, tiểu công chúa nàng không hiểu tình không hiểu ái, nàng thuần khiết thiện lương, rực rỡ như hoa tiên tử, hắn lại muốn đem nàng kéo xuống phàm trần. Tiểu công chúa ôn nhu thiện lương đáng yêu là kiếp nạn cả đời hắn, hắn lại cam tâm tình nguyện, hắn nguyện ý dùng sinh mệnh sủng nàng ái nàng, để con ngươi nàng nhiễm tình yêu, cùng hắn gắn kết trăm năm, triền miên cả đời. Hắn nghĩ đến đây, trong lòng tránh không khỏi ấm áp, hắn ngước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn tiểu công chúa, khóe môi hơi hơi cong cong.

Tiểu công chúa khinh ngạc: "Lại đau sao?"

Vừa rồi Lục Tranh khóe môi nhếch lên một chút, tiểu công chúa liền cho rằng hắn đau. Tiểu công chúa yêu ghét rõ ràng, người khác đối nàng tốt, nàng đều sẽ ghi tạc trong lòng. Lục Tranh vì cứu nàng mà bản thân bị thương, tiểu công chúa đều cảm thấy băn khoăn.

Nàng buông khăn gấm, hướng về phía Lục Tranh cười ngọt ngào:

"Lục Tranh, ngươi muốn ăn ngọt không?"

Tiểu công chúa thích ăn kẹo, bánh quế hoa, kẹo mật đào hoa , bánh hoa mai ...... Vị ngọt đều là thứ nàng yêu nhất. Ở trong lòng tiểu công chúa, nếu bị thương, cũng chỉ có ăn ngọt mới có thể làm nàng vui vẻ. Cho nên nàng mới dò hỏi Lục Tranh có muốn ăn ngọt không.

Lục Tranh ngẩn người, hắn chưa bao giờ thích đồ ngọt. Khi còn nhỏ mẫu thân tuy rằng nhu nhược, cũng sẽ làm chút điểm tâm, hắn hi vọng mẫu thân vui vẻ, cũng cố nén ăn. Đợi cho mẫu thân bệnh chết, hắn liền cho rằng chính mình cả đời này cùng điểm tâm, kẹo ngọt không liên quan, nhìn đến tiểu công chúa cười ngọt ngào, Lục Tranh ngược lại trầm mặc. Tiểu công chúa cho rằng nàng giống mình, thích ăn ngọt, cảm giác như chia sẻ bí mật cho nhau, từ bên hông túi tiền móc ra một viên kẹo, có chút không nỡ mà đưa qua.

"Đây là mẫu phi mấy ngày trước làm kẹo mật đào hoa cho ta, dùng hoa đào chế thành kẹo, hương vị mang theo mùi hương hoa đào, còn có đường mật, đặc biệt ăn ngon."

Tiểu công chúa nói đến kẹo, mặt mày hớn hở, trên kuoon mặt xinh đẹp lộ ra ai lúm đồng.

Lục Tranh nhìn đến khuôn mặt đáng yêu của tiểu công chúa, cảm thấy trong lòng vị ngọt tràn tận đáy lòng, trong long hắn ngăn không được suy nghĩ sâu xa, hắn không muốn ăn ngọt, chỉ cần thấy được tiểu công chúa mỉm cười ngọt ngào, hắn như ăn được kẹo ngọt.

Bất quá hắn nhìn trong tay tiểu công chúa có viên kẹo màu hồng nhạt, duỗi tay nhận lấy, lột giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng.

Một cổ hương vị ngọt khoang miệng tràn ra, mơ hồ mang theo hương vị hoa đào nhè nhẹ, tương tự mùi hương trên người tiểu công chúa.

Lục Tranh cảm giác trên người mình có hương vị giống trên người tiểu công chúa, giống với tiểu công chúa.

Tiểu công chúa mỏi mắt trông mong nhìn chằm chằm Lục Tranh, cười khanh khách nói:

"Ngọt không?"

Bởi vì mẫu phi khống chế nàng ăn ngọt, tiểu công chúa luôn từ từ ăn, ăn xong một viên sẽ thiếu một viên, cho nên đặc biệt quý trọng.

Lục Tranh cong cong khóe môi: "Ngọt."

Tựa như tiểu công chúa, rất ngọt!