Chương 14: Lễ cập kê

Editor: Tử Diệp

Lại qua mấy ngày liền tới sinh thần tiểu công chúa ngày. Tiểu công chúa sinh với tháng sáu, mấy ngày trước khi nàng ra đời đều có mưa. Vào ngày tiểu công chúa sinh ra, trời tối tăm, sấm chớp đan xen, mưa to tầm tã.

Đột nhiên một tiếng " oa oa" vang lên, mây mù dần biến mất, phía chân trời bỗng dưng xuất hiện ánh sáng màu sắc rực rỡ tích tụ ở trên Ngọc Hoa Cung, kéo dài không tiêu tan, trong cung điện hương khí mờ mịt, dị tượng xuất hiện.

Hoàng Thượng đại hỉ, cho rằng tiểu công chúa là phúc khí, lập tức phong hào Mật Hâm.

Cũng không biết rằng thật sự ứng nghiệm, mỗi năm sinh thần tiểu công chúa, bầu trời xanh vạn dặm, thời tiết sáng sủa, năm nay cũng không ngoại lệ, vừa ngày mùa hè nóng bức.

Tiểu công chúa sửa sang lại dày y phục nặng lễ, mặt ủ mày ê nói: "Mẫu phi, nóng quá, Hâm Nhi có thể cởi bớt hay không?"

Lễ phục cập kê có ba lớp, tiểu công chúa mặc trên người, càng nghĩ càng cảm thấy mình giống cái bánh chưng, một tầng lại một tầng bọc đến kín mít, thời tiết oi bức, trên trán đều có những giọt mồ hôi.

Tĩnh quý phi nhìn nữ nhi, nghĩ đến tiểu công chúa qua cập kê liền tới cảnh tượng đính hôn thành thân, sinh con, cảm giác trong lòng đau xót, liền rơi lệ.

Bất ngờ nghe giọng điệu tiểu công chúa làm nũng oán giận, ngừng nước mắt, lòng tràn đầy bất đắc dĩ:

"Thật đúng là trẻ con."

Bất quá trong lòng nàng dễ chịu rất nhiều, tiểu công chúa vẫn là hài tử!

Trưởng công chúa đẩy cửa tiến vào, mắt phượng quét qua, nhẹ giọng dò hỏi: "Hâm Nhi còn thay quần áo sao? Sắp tới giờ rồi."

Lễ cập kê tiến hành theo giờ lành, Hoàng Thượng sớm để Lễ Bộ tính canh giờ, lại an bài người đặt mua điển lễ, chờ tiểu công chúa ra ngoài. Tĩnh quý phi thay tiểu công chúa sửa sang vạt áo, nhìn lễ phục tiểu công chúa, cảm thấy không sai biệt lắm, hướng về phía trưởng công chúa gật đầu, khẽ cười nói: "Đi thôi."

Lễ cập kê tổ chức ở chính điện Ngọc Hoa Cung, hoàng thất tham gia lễ đang chờ.

Trưởng công chúa cười cười, đỡ Tĩnh quý phi dẫn đầu rời đi, tiểu công chúa theo phía sau, một lát đến cửa cung điện. Trong điện Ngọc Hoa Cung đã sớm trải thảm đỏ cẩm tú, tiểu công chúa thân xuyên lễ phục cẩm tú màu đỏ thêu mẫu đơn, từng bước vào bên trong. Tiểu công chúa khác bộ dáng ngày thường cười khanh khách, trên mặt lộ vẻ nghiêm trang.

Lễ phục cẩm tú lấy mẫu đơn làm chủ đạo, dùng chỉ vàng thêu cành lá, hoa quý ung dung, bộ dáng của nàng ngày càng diễm sắc mị hoặc.

Chúng thần cảm thán "Lễ phục không tầm thường a."

Các ngón tay trong ống tay áo Tĩnh quý phi nắm chặt, mặt lộ vẻ lo lắng. Tiểu công chúa lên đầu, hướng về phía Tĩnh quý phi cười cười, trấn an mẫu phi, sau đó thong thả nâng bước đi về trước.

Mọi người nhìn tiểu công chúa trước mắt diễm lệ bức người, theo bản năng hít vào một hơi. Tiểu công chúa không chút nào để ý, con người nàng nhìn mọi người diễm lệ không hề nhút nhát.

Hôm nay, sứ giả Yến quốc sứ giả người tới dự lễ, nàng đại biểu không chỉ có bản thân, cũng đại biểu cho thể diện hoàng thất, nàng sẽ không khϊếp sợ.

Trưởng công chúa búi tóc cho tiểu công chúa, Tĩnh quý phi cài trâm nam đá quý hoa lệ, mọi người cùng lên tiếng chúc mừng, tiểu công chúa lại cung kính về phía phụ hoàng mẫu phi bái tạ, lễ cập kê kết thúc. Trong đám người, Lục Tranh nhìn tiểu công chúa, mặt mày đều kinh diễm, hắn trong lòng đột nhiên sinh ra ra vui sướиɠ, nữ tử đó là thê tử tương lai của hắn.

Bất quá, hắn nhìn cách đó không xa đoàn người Yến quốc, Dật vương dẫn đầu nhìn chằm chằm phía trước tiểu công chúa, trong lòng căng thẳng, lạnh lùng cười, hắn ta, cũng dám mơ ước tiểu công chúa, quả thực muốn chết!

.

Cập kê kết thúc, mọi người ra dảnh ngoài trò chuyện, trưởng công chúa dẫn tiểu công chúa tới Vũ Thuỷ hiên.

Mấy ngày trước trời luôn mưa nên đường trơn, tiểu công chúa đi theo sau trưởng công chúa, thật cẩn thận xách theo làn váy, chậm rãi đi.

"Công chúa dừng bước!"

Dật Vương Yến quốc thân hình cao lớn, mũi cao thẳng, thân xuyên cổ phục Yến quốc bó sát người, mông vểnh gợi cảm, tuấn mỹ vô cùng. Lúc này trên mặt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, thẳng tắp nhìn chằm chằm các nàng.

Tiểu công chúa đưa con ngươi sáng tỏ mang theo nghi hoặc, tức khắc ngừng bước chân.

Mà bên cạnh sắc mặt trưởng công chúa đột nhiên âm trầm, như không nghe được, nắm tay tiểu công chúa, vội vàng đi.

Tiểu công chúa quay đầu lại nhìn Dật Vương, lại nhìn trưởng công chúa, như suy tư gì.

Đại tỷ có bộ dáng như vậy, giống như tránh né cái gì?

Bất quá, Dật Vương thân hình cao lớn, chân nhanh đi bước lớn, một lát đuổi theo kịp các nàng, ngăn hai người lại. Mặt hắn mang ý cười, trong giọng nói lại mang theo kiên định: "Công chúa chờ một lát, nếu không tiểu vương sẽ không để công chúa rời đi."

Bỗng dưng, Lục Tranh từ phía sau đuổi theo, tay nắm chặt dưới ống tay áo, mặt tàn bạo, lạnh lùng nói: "Vương gia muốn không nhường ai đi?"

Ở ung quốc dám động vào người của hắn, tay ăn chơi như vậy, cũng dám trực tiếp cản tiểu công chúa, thật muốn chết!

Lửa giận trong lòng Lục Tranh áp không được, thanh âm lạnh như băng sương, nếu không phải bận tâm Dật Vương là sứ thần Yến quốc, hắn đã sớm đánh chết Dật vương không biết xấu hổ.

Dật Vương không nghĩ tới nửa đường đυ.ng phải Lục tướng quân, hắn nghĩ đến các quốc gia đồn về Lục tướng quân, tâm tư quay lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai vị công chúa, vân đạm phong khinh cười: "Tiểu vương có việc tìm công chúa thương lượng, Lục tướng quân sao không giúp ta thành toàn?"

"Giúp người thành toàn?"

Sắc mặt Lục Tranh đen lại, Dật Vương thật không muốn sống nữa? Hắn bước về phía trước vài bước, che trước người tiểu công chúa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dật Vương điện hạ một khi đã như vậy, bản tướng quân hỏi ngươi, Dật Vương dù chết vẫn muốn gặp công chúa?"

Tiểu công chúa đứng sau Lục Tranh, mơ hồ có thể ngửi được hương vị đàn hương trên người Lục Tranh, nghe khiến cho nàng an tâm. Nàng chớp chớp mắt, nhìn trước mắt hai người như nước với lửa, trong lòng căng thẳng, theo bản năng túm chặt vạt áo Lục Tranh.

Bọn họ mang bộ dáng này, nàng có chút sợ hãi.

Bên cạnh, mắt phượng trưởng công chúa mờ mịt mang cảm xúc khó hiểu, nhìn phía trước hai người, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

Hai người thoạt nhìn đều không phải dễ chọc, Lục Tranh là đại tướng quân nổi tiếng các quốc gia, trong tay nhiễm quá máu tươi vô số. Mà nghe nói là Dật vương tính tình ôn hòa, trên mặt cũng lạnh như băng sương, không lùi một bước.

Trong mắt Dật vương hiện lên cảm xúc không rõ, cong cong khóe môi: "Tướng quân không muốn nhường nhịn?"

Hắn không nghĩ cùng Lục tướng quân đối nghịch, rốt cuộc hắn ở trên chiến trường gϊếŧ người, làm người ta run sợ, đắc tội Lục tướng quân khiến hắn không giống ngày thường giúp mọi người làm điều tốt.

Sắc mặt Lục Tranh bất biến, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu công chúa là hôn thê bản tướng quân, Dật Vương không phải không hiểu lễ nghi, thế nhưng lén gặp hôn thê bản tướng quân, bản tướng quân hôm nay chỉ có một câu, chỉ cần bản tướng quân ở đây, ngươi đừng mơ tưởng động tới tiểu công chúa!"

Hắn rét run, mơ hồ có khí phách vạn người không thể khai thông.

Dật Vương ngẩn người, trên mặt mang theo nghi hoặc, hỏi ngược lại: "Tiểu công chúa, là Mật Hâm công chúa?"

Lục Tranh nhìn ngốc tử Dật Vương: "Đúng."

Dật Vương bỗng dưng cười cười, nguyên lai, Lục tướng quân cho rằng hắn cản tiểu công chúa.

Hắn cười: "Tiểu vương muốn cùng Nghi La trưởng công chúa nói mấy câu?"

Lục Tranh cũng ngẩn người, sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi sao không nói sớm?"

Sớm nói hắn ngăn ai! Cũng để cho tiểu công chúa cho rằng hắn hung ác.