Chương 12: Giả vờ (1)

Editor: Tử Diệp

Đôi mắt Tiểu công chúa nhìn lại đây, lông mi dài chớp chớp, con ngươi trong suốt như nguồn nước chảy xuôi, thanh bạch thấu triệt.

Đôi mắt mỹ lệ đến nỗi muốn lộ ra hào quang, làm người ta thoáng nhìn thì tâm tình cũng sung sướиɠ. Lúc này tiểu công chúa hướng về phía hắn cười ngọt ngào, dường như không hề nghe thấy Lục Tranh tức giận, nói: "Chờ Thanh Đông ! Sao đi lâu vậy còn chưa tới?"

Lục Tranh bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng hình như còn đắm chìm trong con ngươi, trong đầu đều là thanh âm nàng cười ngọt ngào, thanh thúy dễ nghe.

Trong chốc lát, hắn mới hồi phục tinh thần: "Thanh Đông, mạt tướng không có gặp qua, để mạt tướng phái Mậu Anh đi tìm?"

Vốn dĩ đi theo sau Lục Tranh - Mậu Anh, sớm trốn đến sau núi giả, hắn làm bộ ngắm phong cảnh, cố gắng không quấy rầy bọn họ.

Chợt nghe tướng quân nhà mình nhắc tới tên của hắn, Mậu Anh rụt cổ, e sợ tướng quân cùng công chúa nói chuyện yêu đương.

Tiểu công chúa dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, mặt ủ mày ê nói: "Thời tiết quá nóng, Thanh Đông phái người đi chuẩn bị xe, hẳn một lát liền trở về."

Ý tứ này rõ ràng ám chỉ Lục Tranh không cần phái người đi tìm Thanh Đông.

Lục Tranh lúc này mới chú ý mặt tiểu công chúa mặt đỏ rực, giống quả táo đỏ mới chín, đáng yêu mê người. Tiểu công chúa trực tiếp ngồi trên ghế đá, chán mà đá chân, hiếu kỳ nói: "Lục tướng quân vì sao lại tiến cung?"

Nàng hôm nay mặc một bộ áo váy hồng nhạt, vòng eo tinh tế được buộc một đai lưng nhỏ, vòng eo nhỏ đến nỗi dường như có thể nhéo ra nước. Tiểu công chúa nóng đến phiền lòng, tay cũng không nhàn rỗi tùy ý lộn xộn, lộ ra cổ tay trắng nõn, nhỏ dài, trắng đến nỗi muốn sáng lên.

Ánh mắt Lục Tranh u ám, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tiểu công chúa, lại dịch qua: "Mạt tướng tiến cung bàn quân vụ."

Hắn bàn xong quân vụ liền nghĩ tới tiểu công chúa, cân nhắc vài lần trước ở Ngự Hoa Viên gặp nàng, hiện tại lại tới nơi này "Ôm cây đợi thỏ", quả nhiên may mắn, hắn chờ nàng được rồi!

"À ..."

Tiểu công chúa không chút để ý mà mở miệng, nàng hiện tại nóng đến nôn nóng, cũng không để ý Lục Tranh tiến cung làm gì, chỉ nói mấy câu với hắn, nếu không nàng ở đình hóng gió ngây ngốc càng phiền lòng.

Nàng bỗng dưng nhớ tới một chuyện, thuận miệng liền hỏi: "Ta nghe nói Diêu Lăng bị ngã đến nỗi gãy chân?"

Cũng không biết là ai làm?

Bỗng dưng, sau núi giả có hai tiểu cung nữ, chỉ nghe một người nói: "Nghe nói đại thiếu gia Diêu phủ - Diêu Lăng bị người khác đánh gãy chân."

"Không phải nói bị ngã sao?"

"Nhưng nghe nói Diêu Lăng mấy ngày trước đây mới chọc Lục tướng quân, Lục tướng quân tàn nhẫn độc ác, lần này nói không chừng do hắn ra tay."

"Lục tướng quân? Là sát tinh, cũng chưa chắc không có khả năng, nghe nói hắn hơi chút nữa gϊếŧ Quốc công phu nhân."

Hai cung nữ vừa đi vừa nói chuyện, trong đó một cung nữ quay người, trong lúc lơ đãng, thoáng nhìn ở đình hóng gió xuất hiện Lục Tranh, sợ tới mức "Ầm" một tiếng ném xuống khay trong tay. Một cung nữ khác cũng kinh ngạc không thôi, nàng vội túm bạn, trong lòng run sợ hành lễ: "Gặp qua Lục tướng quân."

Sắc mặt Lục Tranh âm trầm, dưới ống tay áo tay nắm chặt đến trắng bệch, hừ lạnh một tiếng: "Miễn lễ."

Tiểu công chúa từ phía sau nhô đầu ra, nhấp nhấp miệng: "Các ngươi là cung nữ cung nào?"

Hai cung nữ vốn tưởng rằng mình hôm nay không được cứu, thế nhưng gặp tiểu công chúa, vội nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ ở Trân Thêu cung, nô tỳ lắm miệng, mong công chúa điện hạ thứ tội."

Tiểu công chúa ngẩng đầu, con ngươi diễm lệ nhìn lại: "Lục tướng quân thấy thế nào?"

Lục Tranh lạnh mặt: "Cho bọn họ đi Thận Hình Tư chịu phạt đi."

"Công chúa thứ tội, tướng quân thứ tội!" Hai cung nữ sợ tới mức mặt trắng bệch, vội dập đầu.

Mắt Tiểu công chúa chớp chớp, trong lòng mềm vài phần, nhưng nghĩ đến các nàng nói xấu Lục Tranh, liền như suy tư gì đó gật gật đầu: "Cứ theo lời tướng quân nói đi."

Vừa lúc Thanh Đông dẫn theo thái giám nâng kiệu lại đây.

Thanh Đông nghe tiểu công chúa ra lệnh, vội phái tiểu cung nữ đưa hai cung nữ phạm sai lầm mang đi.

"Công chúa, không bằng lên kiệu đi, thời tiết này quá nóng."

Tiểu công chúa gật gật đầu, thoáng nhìn Lục Tranh mặt lạnh như băng sương, như suy tư gì, nàng nhấc chân muốn đi, sau lại nghĩ lại tưởng tượng, phân phó Thanh Đông: "Các ngươi chờ bên ngoài."

Sau đó tiểu công chúa xoay người đến trước mặt Lục Tranh, mở miệng dò hỏi: " Việc Diêu Lăng rốt cuộc có quan hệ với tướng quân không?"

Nàng tò mò, mi mắt cong cong nhìn chằm chằm Lục Tranh. Lục Tranh căn bản muốn nói không có, nhưng nhìn con ngươi tiểu công chúa trong suốt, trong lòng căng thẳng mở miệng: "Là mạt tướng làm."

"Là bởi vì Diêu Oánh sao? Bởi vì tướng quân muốn xả giận cho Hâm Nhi."

"Đúng."

Đôi mắt Tiểu công chúa u ám, sắc mặt trầm tĩnh.

"Là mạt tướng lỗ mãng." Lục Tranh nắm chặt tay áo, hắn biết tiểu công chúa thiện lương, nhất thời nhịn không được việc đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.

Nhưng hắn cố tình lại âm mưu, thiết kế Diêu Lăng bị ngã chặt gãy chân, không biết tiểu công chúa sẽ chán ghét hắn. Lục Tranh nghĩ đến đây, trong lòng ngăn không được phát lạnh, tiểu công chúa cười ngọt ngào với hắn, hắn không muốn mất đi. Đúng lúc vào lúc này, tiểu thái giám nâng kiệu trượt chân, dày nặng dư kiệu "Ầm" một tiếng ngã xuống. Lục Tranh bước nhanh tiến lên, chắn trước người tiểu công chúa, bản thân lại bị kiệu đυ.ng trúng.

Tiểu công chúa nhìn Lục Tranh ngay trước mắt, hắn đau đến nỗi khóe môi hơi nhếch lên nhưng mặt không đổi sắc, cúi đầu dò hỏi tiểu công chúa: "Công chúa có bị đυ.ng trúng?"

Bởi vì ở gần, hương thơm trên người tiểu công chúa phảng phất tới, mang theo hương vị nhè nhẹ ngọt ngào, cảm giác lưng đau đớn đều nhẹ nhàng biến mất. Các cung nhân lập tức hoảng sợ liền vây quannh, sợ tiểu công chúa bị thương. Cung nữ bên cạnh lại phát hiện tiểu công chúa không bị thương, nhưng thật ra trán Lục Tranh sưng lên, quần áo buông lỏng, thậm chí trên cánh tay đều có vài khối máu.

Trong con ngươi Tiểu công chúa hiện lên đau lòng, nàng khóc thút thít: "Ngươi, ngươi đau không?"

Ngày thường nàng học nữ hồng, bị châm một chút đều đau đến nỗi nước mắt rơi. Lúc này, Lục Tranh mang bộ dáng chật vật, toàn thân đều là vết máu, chắc đau thật sự.

Lục Tranh nhìn tiểu công chúa đau lòng, cúi đầu, miễn cưỡng nói: "Không có việc gì, mạt tướng không đau."

Nhưng trên mặt lại là một bộ cố nén đau đớn.

Mậu Anh kinh ngạc, nghĩ đến sáng hôm nay tướng quân ở quân doanh thao luyện, một địch mười, đem mấy thuộc hạ thu thập, sau tướng quân hứng thú bừng bừng bắn cung đua ngựa.

Tướng quân cưỡi ngựa oai phong, dù con ngựa bị người ta hạ dược, tướng quân từ trên ngựa ngã xuống đau đến thảm, cũng chỉ vỗ vỗ vạt áo, bộ dáng phong khinh vân đạm. Sao tới gặp tiểu công chúa nơi, như bị thương nghiêm trọng. Bên kia, tiểu công chúa dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Lục Tranh, đau lòng cực kỳ, cũng đã sớm quên chuyện vừa rồi. Ánh mắt Lục Tranh lóe lóe, liếc Mậu Anh một cái, sau đó cúi đầu nhìn tiểu công chúa.

Mậu Anh cúi đầu trầm tư, tướng quân đang bảo hắn đừng nói nhiều sao?