Chương 6: Ác mộng

Chiếc chăn vào ban đêm mùa đông hẳn là nơi ấm áp và thoải mái nhất.

Nhưng Evian đang nằm dưới tấm chăn bông ấm áp, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, đầu nàng thỉnh thoảng di chuyển, như thể nàng đang trốn tránh điều gì đó. Biểu hiện của Evian ngày càng trở nên sợ hãi, cuối cùng, nàng bị cơn ác mộng đánh thức, ngồi trên giường thở hổn hển.

Thật là một giấc mơ kinh khủng, tại sao giấc mơ này luôn như vậy, nàng vẫn luôn không thấy rõ thấy mặt con quái vật đang đuổi theo nàng, nàng vẫn luôn chạy, không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nỗi sợ hãi luôn ở khắp mọi nơi.

Evian dựa vào đầu giường, đem chăn kéo lên che khuất nửa khuôn mặt nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt tràn đầy ướŧ áŧ. Nước mắt chảy xuống, thấm đẫm lớp chăn bông mềm mại.

Cơ thể của Evian từ từ trượt xuống, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ giữa giường, nàng một bên khóc nức nở, một bên ôm mình. Khóc lóc khóc lóc, lại muốn ngủ, nhưng là Evian ngủ liền đi vào giấc mộng, lại thấy quái vật lao vào người nàng, sợ tới mức tỉnh lại. Nàng ở bên trong chăn gắt gao mà nắm chặt tay.

Evian cảm thấy chiếc giường chùng xuống, sau đó có một bàn tay chạm vào đỉnh đầu lộ ra ngoài của nàng

“Làm sao vậy?” Nàng nghe thấy có giọng nam hỏi nàng, ngữ điệu không nhanh không chậm.

Căn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào của nàng, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm khó tả của cây xô thơm, thứ được cho là có thể xua đuổi tà ma, tà ma là thứ thường gây ra ác mộng.

“Gặp ác mộng sao?”

Nàng nghe thấy giọng nam trầm thấp hỏi nàng, sau đó một đôi bàn tay to nhẹ nhàng mà đem nàng từ bên trong chăn ôm ra, còn sờ mặt nàng. Mặt Evian nóng bừng, tay nam nhân có vẻ lạnh, khiến nàng co rúm lại một chút.

Evian lúc này mới tỉnh táo lại, là Norman đại nhân.

“Ôi… Xin lỗi…” Nàng vừa nói, một bên thoát khỏi vòng ôm ấm áp của người đàn ông, còn dùng tay lau trên nước mắt chưa khô trên mặt

“Xin lỗi…” Nàng còn đang nói.

“Không, ngươi không có gì để xin lỗi.”

Norman đem nàng ôm vào trong ngực, tiểu cô nương không dám giãy giụa mạnh mẽ, chỉ có thể cảm nhận được hắn chậm rãi vỗ về tóc nàng, từ đầu tới đuôi. Căn phòng đã ngào ngạt mùi cây xô thơm, xem ra đã gặp ác mộng một đoạn thời gian, chính là hắn cũng không biết.

Tâm trạng tồi tệ do cơn ác mộng gây ra của Evian đã tan biến, theo sau đó là sự bối rối và lo lắng, nàng lắp bắp mà nói:

“Xin lỗi ngài, vậy mà quấy rầy đến ngài như vậy…” Nàng không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng mà có một điều nàng nghi hoặc, chính là công tước đại nhân như thế nào sẽ xuất hiện ở trong phòng nàng. Trong lòng nàng lo sợ bất an.

Norman vẫn luôn cúi đầu nhìn chăm chú vào biểu tình nàng. Hiện tại là đêm khuya, ánh sáng mỏng manh gần như không có, nhưng hắn thấy có thể thấy rõ, trên mặt Evian đầy thấp thỏm cùng do dự, còn mang theo một chút cảnh giác.

“Xin lỗi quấy rầy tới ngài nghỉ ngơi, hiện tại cũng đã muộn, ngài có lẽ nên… Không, không, ý ta không phải…” Đuổi ngài đi.

Đôi môi đang nói của nàng áp vào ngón tay của người đàn ông, nhưng đôi mắt lại mất đi tiêu điểm trong đêm tối, nàng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh chạm vào. Norman nhìn vẻ thận trọng và lo lắng trên khuôn mặt nàng, cuối cùng nhận ra rằng khi nàng tám tuổi, không chỉ trí nhớ của Evian bị xóa mà còn cả tình yêu và sự tin tưởng của nàng dành cho hắn

Nàng không tin tưởng hắn.

Hắn nhìn nét mặt nàng liền biết. Ký ức thiếu hụt một đoạn, sợi dây liên kết giữa bọ họ cũng bị cắt đứt, như thế nào nỗ lực tu bổ đều là tốn công vô ích, làm hắn cảm thấy khổ sở. Nghĩ đến hôm nay nàng đối với Louis lại cười xán lạn đến như vậy, hắn cảm giác được thật sâu, thật sâu…

Ghen ghét.

“Đừng với ta nói xin lỗi.” Hắn trầm giọng nói.

Evian bị ngữ khí hắn làm khϊếp sợ, không kịp nói cái gì đã bị nam nhân hôn lấy. Nàng rất dễ dàng đã bị người đàn ông cường tráng đẩy ngã trên giường, mái tóc đen nhánh xõa tung ra sau lưng, bị người đàn ông này liên tục cướp đoạt giữa môi và răng.

Huyết tộc vốn là một chủng tộc xấu xa với những ham muốn điên cuồng và không thể kiểm soát.

Norman hôn cổ thể nếm được một mùi hương ngọt thanh, quanh quẩn ở mũi hắn, ở thật lâu thật lâu trước kia hắn đã nếm qua một lần. Hắn buông nàng ra, nghe tiếng thở dốc của tiểu nữ hài, mùi máu độc thuộc về nàng cũng càng thêm nồng. Một ham muốn khát máu thức dậy từ cơ thể hắn.

Một tay hắn đi xuống, vén qυầи ɭóŧ của nàng từ trên đầu gối xuống, chạm vào bắp đùi non mềm mại bên trong.

“Có thể chứ?” Hắn hỏi nàng. Nhưng đây căn bản không phải là thành ý xin ý kiếm.

Hắn quá khát vọng nào, dưới bất kỳ hình thức nào. Cơ thể non nớt của cô có hương vị tuyệt vời không gì sánh được, bởi vì còn non nớt, hắn chỉ nếm thử một chút, lại như nghiện nặng.

Chỉ có du͙© vọиɠ có thể đối kháng du͙© vọиɠ, đây là châm ngôn của huyết tộc.