Chương 7: Dỗ dành

Evian bị công tước đè ở trên giường, ập vào trước mặt chính là hơi thở xâm lược của người đàn ông, khiến nàng sợ hãi giống như lần trước.

Lòng bàn tay của người đàn ông đi từ đầu gối của nàng lên trên, bề mặt thô ráp của lòng bàn tay vuốt ve đùi nàng, hắn cũng vén qυầи ɭóŧ của nàng, khám phá nơi bí mật của nàng.

“Cầu xin ngài… Không cần như vậy… Cầu ngài…”

Evian vùng vẫy, cảm giác lần trước bị một người đàn ông xâm nhập quá đau đớn, ký ức đáng sợ này khiến nàng sợ hãi. Nàng dùng hai tay đẩy l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, cong eo, muốn thoát khỏi áp lực của người đàn ông mà chạy ra khỏi giường.

Nhưng nàng quá nhỏ bé, cho dù có sức mạnh lớn nhất cũng yếu ớt vô lực, dễ dàng bị một người đàn ông cường tráng khống chế, hai cổ tay mảnh khảnh đan vào nhau áp lêи đỉиɦ đầu.

“Cầu xin ngài…” Nàng kêu lên, nàng có thể cảm giác được bàn tay to lớn ấm áp đã sờ đến hoa huyệt, sự đυ.ng chạm xa lạ này khiến nàng cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, nơi bí mật như vậy, lại bị Công Tước người nhận nuôi nàng sờ đυ.ng vào.

Làm sao một nữ hài nhỏ bé, thậm chí còn chưa trưởng thành lại có thể chống lại một huyết tộc hùng mạnh với sức mạnh phi phàm.

Norman cúi đầu xuống nhìn nàng, tiểu nữ hài nằm ở dưới thân hắn, đôi mắt màu đên đầy nước mắt, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào tóc mai, cánh môi phấn nộn bởi vì lúc trước hắn hôn mà hơi sưng lên, càng có vẻ mê người.

Ban đêm, hương thơm của nàng càng thêm nồng đậm, cũng càng thêm hoặc.

Nhưng hắn chỉ nếm qua một lần dòng máu ngọt ngào đó, cũng không thể tiếp tục như vậy, mấy năm nay đối với hắn mà nói, đó là một loại cực hình.

Hắn cúi đầu, cúi người đến gần cổ nàng, hết lần này đến lần khác hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, trong lúc đó hắn có thể cảm nhận được cơ thể của cô gái nhỏ đang run lên vì sợ hãi.

“Đừng sợ…”

Thanh âm hắn khàn khàn mà an ủi nàng, lại hướng lên trên hôn lên má ước đẫm nước mắt của nàng, nụ hôn không ngừng rơi xuống đôi mắt nàng.

“Đừng sợ…”

Hắn một tay nuôi lớn hài tử, hiện tại còn nhỏ như vậy, lại sợ hãi nằm ở dưới thân hắn, sợ hãi không biết, hắn như thế nào có thể không cảm thấy đau lòng.

“Sẽ rất thoải mái.”

Đó là một tiếng dỗ dành trầm thấp mang theo âm cuối, bàn tay to lớn hào phóng của người đàn ông cũng từ trong ẩn hoa huyệt đi ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, nụ hôn không ngừng rơi xuống. Sự rút lui tạm thời của người đàn ông cùng đủ loại tra tấn khác nhau khiến nỗi sợ hãi của Evan dịu đi một chút.

Trong đêm tối, nàng nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được người đàn ông đang đè lên người nàng cao lớn bao nhiêu, bóng đen do hắn tạo ra hoàn toàn bao trùm lấy nàng.

Rất nhanh, quần áo của nàng đã bị người đàn ông cởi ra, cuộn tròn dưới thân hắn, trần như nhộng như một con cừu non. Sau đó, người đàn ông đè xuống cơ thể ấm áp của mình, một lớn một nhỏ, một cứng rắn và một non nớt áp sát vào nhau

Evie tỉnh dậy sau cảm giác dễ chịu ngắn ngủi, lại lần nữa vùng vẫy.

“Không, không cần… Ô… Cầu xin ngài…”

“Đau quá… Cầu ngài, đừng đối với ta như vậy…”

Nàng cầu xin.

Tại sao nàng lại khóc. Hắn thở dài.

Nhưng mùi thơm càng ngày càng đậm, mùi thơm từ trong máu, không ngừng dụ dỗ hắn, ném nàng xuống, xé nàng thành từng mảnh, cướp đoạt nàng từ thể xác đến linh hồn, từng giọt còn sót lại.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được những chiếc răng nanh đang mọc ra, đôi môi hắn vẫn đang đặt trên cổ nàng. Những chiếc răng nanh nhô ra, đã chạm vào khuôn mặt trắng nõn và non nớt của nàng.

“Ngoan, không đau…”

Cuối cùng, hắn cũng kiên nhẫn ngẩng đầu lên khỏi cổ nàng, hôn lên môi nàng,, chặn lại lời cầu xin của nàng ở giữa môi haens, đó là một nụ hôn sâu và dài, khi hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, Evian bé nhỏ tội nghiệp đã không nói nên lời.

Thiếu không khí khiến tay chân nàng bủn rủn, đầu óc không minh mẫn.

“Không đau, chúng ta làm tiểu bảo bối thoải mái được không…”

Hắn dỗ nàng.

Hai chân gầy guộc đến mức có thể gọi là yếu ớt tách ra, người đàn ông chen vào, một vật to dày nóng hổi đè lên giữa hai chân nàng.

Evian không tự chủ được run một chút.

“Không đau…”

Hắn hôn lên mắt nàng, Evian nhắm mắt lại, lông mi rung lên, dươиɠ ѵậŧ ấm áp của hắn chạm vào huyệt khẩu cuat nàng. Thịt nơi đó cực kỳ mềm, thịt mềm đối lập với dươиɠ ѵậŧ đen to lớn, tạo thành một sự tương phản rõ rệt, trông cực kỳ da^ʍ mỹ.

Đây là một sự tương phản cực kỳ không cân xứng, hắn rất lớn mà nàng còn non nớt đến mức gần như không thể nhìn thấy.

Bởi vì không có xâm nhập, cho nên mang đến chỉ là tê dại cùng nóng, không đau.

Người đàn ông hôn lên má nàng, ghé vào tai cô bé dỗ dành:“Ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ không đau…”

“Tiểu bảo bối của chúng ta ngoan ngoãn được không…” Thanh âm trầm thấp lại ôn nhu

Ngực của cô gái nhỏ chỉ hơi nhô lên, hắn che nó bằng một lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng đem tiểu nãi vào tay, với hơi ấm trong lòng bàn tay. Evian thở phào nhẹ nhõm. Một cái gì đó ấm áp làm nàng có chút thả lỏng

“Thật ngoan…” Là thanh âm khích lệ của người đàn ông.

Nụ hôn của người đàn ông không ngừng rơi xuống trên người Evian bé nhỏ, những nơi mềm mại mẫn cảm lại được vuốt ve, nàng cảm thấy một loại cảm giác được cưng chiều không hiểu nổi, thân thể bé gái dần dần mềm nhũn.

Norman ở trong mắt nàng, vẫn luôn là một trưởng bối đáng tin cậy và đáng kính. Hắn cho nàng những gì mà cha mẹ không cho, nàng vẫn luôn là tín nhiệm hắn.

Dưới sự an ủi khàn khàn mềm mại của người đàn ông, nàng dần dần bị mê hoặc.

Hai chân nàng càng dang rộng ra, lúc này nàng vẫn còn hơi choáng váng, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà dươиɠ ѵậŧ thật lớn kia lại để ở giữa hai nàng nàng, hướng bên trong đầy vào.

"Ah……"

Cái kia không ngừng va chạm nhẹ nhàng vào huyệt nhi nàng, đợi nàng mềm nhũn, chợt dùng sức, một nửa cái đầu to gần tròn được đưa vào trong hoa huyệt non nớt.

“A…”

Cơ thể Evian lập tức căng chặt, “Đau… Đau quá…”

Lại trướng lại đau, nàng đã khóc lên

“Ngoan…” Hắn vừa dỗ dành nàng, vừa đè xuống đôi chân nhỏ đang giãy giụa của nàng.

Hắn khàn giọng an ủi nàng, đôi mắt nhắm nghiền đã đỏ bừng.