Chương 10

*****

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời mọc như thường lệ, những lời tỏ tình của Trình Tụng Ngôn vẫn không thể nói ra, vốn dĩ là một người sống to lớn nằm bên cạnh anh đột nhiên biến thành một con chó con, và nó còn đang ợ hơi, một người điềm tĩnh như Trình Tụng Ngôn cũng có chút mất bình tĩnh rồi.

Người yêu vừa mới ngủ trên giường đêm qua thức dậy đã biến thành một con chó là sao? “Em…Làm sao…”

“Hưm…” Tiểu quái vật hiện nguyên hình lấy chân che miệng lại, khẽ nấc lên một tiếng thân thể theo đó khẽ rung theo, âm thanh không lớn, Trình Tụng Ngôn lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Khi thích một ai đó, ngay cả tiếng ợ của người ấy cũng cảm thấy thơm.

"Sao lại hiện nguyên hình..." Trình Tụng Ngôn đang tìm kiếm trên Baidu phải làm gì nếu một con chó bị nấc cụt, trong khi đang suy nghĩ về nguyên nhân khiến tiểu quái vật đột nhiên hiện nguyên hình, anh chỉ biết rằng Bạch Cốt Tinh sẽ hiện nguyên hình sau khi uống rượu Hùng Hoàng, nhưng anh không ngờ rằng tiểu quái vật mình nuôi cũng vậy, quả thật uống rượu là hỏng việc.

Nghĩ đến đây, Trình Tụng Ngôn không khỏi vui mừng, may mắn là sau khi cuồng nhiệt một đêm, nếu không cả đời này anh bị ám ảnh tâm lý mất.

Trình Tụng Ngôn giống như thầy bói xem voi, mò mẫm trên người tiểu quái vật, xoa ngực theo hướng dẫn của Baidu, nhưng xoa một lúc lại xoa đến mông.

Quằn quại gần như suốt đêm hôm qua, tiểu quái vật nhỏ bị cᏂị©Ꮒ đến hét lớn, không ngừng la hét rằng mông của cậu bị hư rồi hư thật rồi, rõ ràng là sau đó tràn ngập niềm vui sướиɠ, nhưng lại từ chối tiếp tục.

Trình Tụng Ngôn cũng không biết đang nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, vén cái đuôi của tiểu quái vật lên, muốn kiểm tra hậu huyệt của cậu.

Tiểu quái vật bị bất ngờ lập tức xù lông, nhảy dựng lên cụp đuôi giữa hai chân, giống như con chuột chũi đang đào hang chui vào trong chăn, chui một mạch đến cuối giường.

Nhận ra hành động của mình quá biếи ŧɦái Trình Tụng Ngôn xấu hổ, vội vàng lắc đầu để xua đi hình ảnh đó trong đầu.

"Vậy. . . Anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em."

Trình Tụng Ngôn như tên lửa lao ra khỏi phòng ngủ, hâm nóng bít tết từ tối qua trong lò vi sóng, cắt thành từng miếng nhỏ, lại mở một túi bánh sừng bò đầy sô cô la và đặt chúng vào một cái khay bằng tre nhỏ.

Mặc dù là quái vật, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Tụng Ngôn thấy một chú chó thích ăn sô cô la đến vậy.

“Đồ ăn chuẩn bị xong rồi…” Trình Tụng Ngôn vừa mới bưng khay bước vào phòng ngủ, thì tiểu quái vật với cái tai thò ra từ dưới chăn lại chui tuột trở lại, như thể cậu nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ.

Trình Tụng Ngôn đặt khay đồ ăn lên giường, chạm vào cục nhô lên dưới chăn, " Cơm để ở đây, không đủ thì trên bàn trà ở phòng khách vẫn còn, trong nhà hết sữa rồi, anh đã làm sữa đậu nành cho em ..."

Trình Tụng Ngôn lải nhải một hồi, thấy tiểu quái vật vẫn không chịu ra, thế là anh ta quyết định chơi một chiêu lớn.

"Anh đã mở cho em một hộp cá hộp."

Tiểu quái vật vừa nghe thấy lời này, lập tức dùng chân đạp chăn chui ra ngoài, đôi mắt long lanh hình trái tim như muốn nhảy ra ngoài, Trình Tụng Ngôn theo bản năng che mũi lại, "Chỉ một lần duy nhất, không có lần sau."

“Hừ, gâu!”

“Tiểu quái vật tham lam!” Trình Tụng Ngôn nắm lấy miệng tiểu quái vật lắc lắc, “Tôi đi làm, cậu ở nhà ngoan, không được rời phòng ngủ, biết không?”

"Gâu!"

Trong văn phòng, cuộc họp nhân viên đang diễn ra sôi nổi, Trình Tụng Ngôn mở to mắt nhìn chằm chằm vào PPT, khóe miệng không ngừng nhếch lên 45 độ, các lãnh đạo trên bục thấy vậy cũng phát biểu sôi nổi hơn.

Tiểu Trịnh đang ngồi đối diện với Trình Tụng Ngôn, nhìn anh với dấu hỏi lớn hiện trên mặt, ánh mắt nghi ngờ của cậu ta liên tục đảo qua giữa Trình Tụng Ngôn và lãnh đạo đầu trọc, những suy nghĩ kỳ dị xoẹt qua.

Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Trịnh, Trình Tụng Ngôn lập tức tạm dừng đoạn phim đang quay trong đầu, cúi đầu ngồi thẳng dậy xem tài liệu... bên trong lại là điện thoại di động.

Giám sát luôn được mở, nhưng không thấy hình ảnh tiểu quái vật nào trong video, khay đồ ăn sáng sớm ở cuối giường đã biến mất, giường được dọn dẹp ngay ngắn và cửa sổ kính từ trần đến sàn nhà mở toang, Trình Tụng Ngôn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng , sự bất an trong anh bùng phát ngay khi nhìn thấy Từ Kỳ bước vào phòng ngủ.

“Vì vậy cuộc họp này…”

“Giám đốc!” Trình Tụng Ngôn đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, chiếc ghế phía sau lưng anh “Rầm” một tiếng ngã xuống đất.

“Giám đốc, thực xin lỗi nhà tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về!” Trình Tụng Ngôn vội vàng cắt ngang lời nói của lãnh đạo, chạy ra ngoài mà không quay đầu lại, để lại mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.

Trên đường ra khỏi tòa nhà, tình cờ có một chiếc taxi đang đỗ trước cửa, Trình Tụng Ngôn tranh lên xe trước một người phụ nữ, đóng sầm cửa lại và đưa địa chỉ cho tài xế.

Mùa hè nắng oi ả, Trình Tụng Ngôn toát mồ hôi lạnh, thúc giục tài xế chạy thật nhanh, xuống xe anh cũng không thèm lấy lại tiền thừa, chạy một mạch về nhà.

Đứng ở trong phòng khách, Từ Kỳ nhìn thấy Trình Tụng Ngôn đột nhiên trở về thì kinh ngạc, khẽ cười nói: "Sớm như vậy đã tan làm rồi à?" Trình Tụng Ngôn không để ý tới cậu ta, lo lắng nhìn vào trong phòng.

"Anh đang tìm gì vậy, chó sao?"

Từ Kỳ đá bay cái ổ nhỏ trong góc, cười lạnh nói: "Không cần tìm nữa, lúc em tới trong nhà không có chó, chỉ có một cậu con trai bị thiểu năng trí tuệ."

“Em ấy đi đâu rồi sao?” Trình Tụng Ngôn bình tĩnh nói chuyện với Từ Kỳ, “Chúng ta ngày hôm qua đã nói rõ ràng rồi, Từ Kỳ, chúng ta kết thúc rồi, bây giờ, trả chìa khóa lại cho tôi.”

"Trình Tụng Ngôn, chúng ta làm lại từ đầu không được sao? Thằng nhóc đó có gì tốt? Hay là anh thích mấy người bị ngốc đó!"

“Em ấy không ngốc…” Trình Tụng Ngôn trán nổi lên gân xanh, nắm đấm nắm chặt lại thả lỏng, nhặt cây gậy bóng chày ở cửa và dùng hết sức đập vào khóa cửa , "Tôi sẽ thay khóa, đừng đến đây nữa."

Nói xong, không thèm nhìn Từ Kỳ, anh quay người gõ cửa nhà hàng xóm, nhờ hàng xóm trông nhà rồi vội vàng xuống lầu.

Bây giờ tiểu quái vật đã lấy lại được cơ thể con người, không nên đi quá xa, Trình Tụng Ngôn sợ rằng Từ Kỳ đã nói những lời khó nghe để kích động Trình Niên khiến cậu bỏ đi.

Khu chung cư bình thường trông không lớn lắm, nhưng khi tìm kiếm thứ gì đó thì nó giống như một mê cung vòng quanh. Trình Tụng Ngôn tìm kiếm từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, và hỏi mọi người xung quanh có nhìn thấy một người đàn ông mắt to, cao ngang ngực anh hay không.

Từ trời nắng gắt cho đến chạng vạng tối, cổ họng Trình Tụng Ngôn khô rát, giọng khàn đi phát ra âm thanh một cách khó khăn, anh tìm kiếm khắp khu phố, ngoại trừ khu nhà kính đã bỏ hoang từ lâu...

Đúng rồi! Nhà kính! Đôi chân nặng trĩu của Trình Tụng Ngôn lại tràn đầy sức lực, anh chạy như bay về phía nhà kính.

Khu nhà kính hẻo lánh vắng bóng người, kính phủ một lớp mạng nhện dày đặc, Trình Tụng Ngôn đẩy cánh cửa đổ nát đi vào, tiểu quái vật của anh đang nằm trên băng ghế sơn, tay ôm chiếc áo khoác của anh ngủ say.

Mệt mỏi cùng bất an cuối cùng cũng biến mất, trái tim bị một thứ gì đó mềm mại làm cho rung động, Trình Tụng Ngôn ngồi xổm trước băng ghế, vươn tay nhéo mũi tiểu quái vật, nhẹ nhàng thở dài nói.

"Tìm được em rồi."

“Hừm…” Trình Niên khó thở tỉnh dậy dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy Trình Tụng Ngôn thì vui mừng nhảy dựng lên, “Ân nhân!”

Lần này, Trình Tụng Ngôn chủ động vươn tay bắt lấy tiểu quái vật đang lao về phía mình.

"Sau này không được chạy lung tung nữa."

Trình Tụng Ngôn trong lòng vẫn còn sợ, anh ôm chặt tiểu quái vật trong lòng và nói với cậu: "Cho dù em bị lạc, em cũng nên ở yên một chỗ mà đợi anh."

Trình Tụng Ngôn ôm chặt quá, Trình Niên hít một hơi thật sâu, "Một tên xấu xa đến nhà, lừa em xuống lầu mua đồ, kết quả nhốt em ở ngoài."

"Giờ không sao rồi, tên xấu xa bị tôi đuổi ra ngoài rồi."

Trình Tụng Ngôn kéo Trình Niên đứng dậy, nắm tay cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Lần sau ra ngoài nhất định phải mang theo chìa khóa."

Trình Niên đang nhớ lại chìa khóa trông như thế nào, giơ tay ra hiệu ở cổ "Trí nhớ của em không tốt, có nên treo nó trên cổ không?"

Trình Tụng Ngôn cười nói: "Được, anh sẽ mua cho em một sợi dây chuyền vàng sáng lấp lánh."

"Woa! Cảm ơn ân nhân! Vậy khi nào chúng ta đi mua?"

“Ờ…, Ngày mai”

"Ngày mai? Ân nhân anh không đi làm sao?"

"Có thể xin nghỉ, chúng ta mua đồ xong, đi ăn cơm và xem phim được không?"

"Được."

Gió thổi qua ngọn cây, tiếng thì thầm của chàng thiếu niên làm lũ chim đậu trên cành giật mình, trên con đường dẫn đến những khu nhà đỏ trắng trải dài trong ánh hoàng hôn, có hai bóng hình chồng lên nhau, rất dài ....

----------