Chương 9

*****

"Này, anh Trình, cậu tối hôm qua làm gì cả đêm vây? Con mắt đen như gấu trúc luôn rồi, ha ha ha..." Tiểu Trịnh cười sang sảng nói, ngồi trên ghế xoa xoa cái eo già nua của mình, Trình Tụng Ngôn đang uống trà kỷ tử, hiểu sâu sắc câu nói: Suy thận thường là do làm việc quá sức.

Như thường lệ, anh bật tính năng theo dõi trên điện thoại di động của mình, và thầm tán thưởng tư thế ngủ khó coi nhưng có tác dụng chữa bệnh của tiểu quái vật. Trình Tụng Ngôn hồi phục sức sống trở lại, bộ não tràn đầy cảm hứng kết hợp với tốc độ gõ bàn phím siêu nhanh.

Trình Tụng Ngôn có một ý tưởng độc đáo, anh muốn giải pháp riêng tư hoá, áp dụng vẻ ngoài dễ thương của tiểu quái vật thiết kế vào trong trò chơi, kết hợp với tai thú đuôi thú mềm mại shota, định vị dễ dàng theo mọi phương thức quả thực nên có dự bị.

Hơn nữa, sau khi trò chơi phát triển, công ty sẽ thưởng cho một số tài khoản nội bộ, khi tiểu quái vật không ở bên cạnh, Trình Tụng Ngôn có thể nhìn vật nhớ người, lúc tiểu quái vật ở bên cạnh có thể dạy cậu chơi game, cho cậu lên bảng xếp hạng, mua cho cậu skin và trang bị... Sự lãng mạn của con trai khoa học công nghệ chính là như vậy thẳng thắn và bạo dạn.

Nhịp tim của Trình Tụng Ngôn có chút bất thường, anh nhấp một ngụm trà kỷ tử, cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình, "Tiểu Trịnh, giả sử có một người, anh ta thích một người mà mới quen biết chỉ có vài ngày, có phải là ...Rất kỳ lạ không?" Tiểu Trịnh: "Chuyện này xảy ra với cậu thì quả thực rất kỳ lạ."

Trình Tụng Ngôn: “…Không phải tôi.”

Tiểu Trịnh: "Người có thể khiến cậu lười biếng làm việc và nói chuyện với tôi nhiều như vậy trong một ngày, ừm ... Thật không đơn giản, hãy trân trọng, chúc cậu hạnh phúc."

Trình Tụng Ngôn: ... Nói thế nào nhỉ, Chính là đêm đó đột nhập vào một khu rừng rậm, y muốn sẽ lại được như vậy.

Thế là, sau khi đi làm trễ và lười biếng làm việc, Trình Tụng Ngôn lại nói dối nhà có việc vội vã xin về sớm.

Chỉ là không ngờ lại gặp được Từ Kỳ tại con hẻm nhặt được tiểu quái vật.

"Trình Tụng Ngôn ... Anh có người mới rồi sao?" Sắc mặt của Từ Kỳ không được tốt , khuôn mặt hốc hác thấy rõ, mấy ngày không gặp, giường như sinh khí đã bị rút cạn.

Trình Tụng Ngôn đang xách bánh kem, niềm vui trên mặt còn chưa kịp thu lại, gặp lại người bản thân đã từng yêu ba năm, trong lòng nói không xúc động thì là nói dối, chỉ là sự xúc động này là đang nhớ lại lúc đối phương lừa dối anh nɠɵạı ŧìиɧ như thế nào, qua một lúc thì sự xúc động cũng dần biến mất hoàn toàn.

“Em làm gì ở đây?”

“Thăm anh, cũng muốn xem xem là thánh thần phương nào có thể sưởi ấm tảng đá như anh.”

Lời nói của Từ Kỳ có chút gai góc, Trình Tụng Ngôn cảm thấy không thoải mái, đôi lông mày đã căng ra nhiều ngày lại cau lại, vừa định mở miệng nói, lại bị Từ Kỳ cắt ngang: "Em nói sai sao? Chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm, anh đối xử với em vẫn luôn lãnh đạm như vậy, là em có lỗi, nhưng anh nghĩ anh không có lỗi sao?"

Tính cách từng được cho là ổn định và hướng nội giờ đây lại trở thành minh chứng cho tình yêu không đủ lớn, mọi thứ trong quá khứ đều bị phủ nhận hoàn toàn, Trình Tụng Ngôn nhìn Từ Kỳ với vẻ hoài nghi.

“Đây là lý do khiến em nɠɵạı ŧìиɧ sao?”

“Không hoàn toàn, anh ta giàu hơn anh…” Từ Kỳ uể oải dựa vào tường, lấy ra một hộp thuốc lá không biết nhãn hiệu, châm lửa hút.

Trình Tụng Ngôn cảnh giác lùi lại một bước, nhìn Từ Kỳ cười khổ trong làn khói, "Anh ta đá em rồi, ... Trình Tụng Ngôn, em hối hận rồi."

"Chúng ta kết thúc rồi, Từ Kỳ."

Trình Tụng Ngôn không chút lưu luyến xoay người lại, người và việc trong quá khứ không còn quan trọng nữa, hiện tại anh đã có người mà mình muốn trân trọng.

Tiểu quái vật có chút ngây ngô kia, đang chờ anh về cho ăn.

Từ Kỳ từ phía sau cười nhẹ, "Trình Tụng Ngôn, ba năm của chúng ta là một sai lầm, em không phải là người có thể sưởi ấm cho anh."

Có người dành cả đời cũng không làm được, có người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã làm được, tình yêu vốn dĩ không công bằng, không phải ai có được trong một thời gian dài đều sẽ dành chiến thắng đến cuối cùng.

Không biết câu nói cuối cùng của Từ Kỳ ngữ khí có phải là quá bi thương hay không, suốt đường đi Trình Tụng Ngôn có chút thất thần, vừa vào đến cửa nhà, đã bị tiểu quái vật ôm vào trong lòng.

"Anh làm sao vậy? Không vui à?" Tiểu quái vật vùi đầu vào ngực Trình Tụng Ngôn lắc lắc lỗ tai, "Cho anh sờ lỗ tai."

Trình Tụng Ngôn nhìn cái mông trần trụi của Trình Niên, tất cả những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh ngay lập tức bị xóa sạch, cưng chiều xoa xoa đôi tai mềm mại đó "Lại không mặc quần áo."

“Không thoải mái…” Trình Niên bĩu môi, từ kẽ ghế sô pha rút ra chiếc áo trông như giẻ lau hình ống tay áo mặc vào, bộ dạng thở dài thườn thượt: “Tiểu yêu quái hành hạ người.”

Trình Tụng Ngôn: “ ...” Có vẻ hơi trái đạo đức khi để động vật nhỏ mặc quần áo vào giữa mùa hè.

Trình Tụng Ngôn: "Vậy thì không mặc nữa?" "Được, được!" Tiểu quái vật trong một giây đã cởi sạch quần áo ra, khoanh chân ngồi xuống lộ ra bộ ngực trần.

Trình Tụng Ngôn: "Hay là mặc thêm áσ ɭóŧ đi."

Thấy quái vật nhỏ lại bĩu môi, Trình Tụng Ngôn lập tức nâng hộp bánh trong tay lên, "Anh có mua bánh kem, mặc quần áo vào anh cho em ăn."

Thế là Trình Niên vui vẻ chạy đi mặc quần áo.

Trình Tụng Ngôn cắt cho cậu một miếng bánh nhỏ để lót dạ trước, lại nhắc nhở cậu không nên ăn quá nhiều lát nữa còn phải ăn tối, tiểu quái vật gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đợi Trình Tụng Ngôn mang bít tết và mì từ bếp ra, cậu đã say khướt nằm dài trên ghế sô pha.

Trình Tụng Ngôn nhất thời bất cẩn, quên mất trong bánh kem còn có rượu anh đào, quái vật nhỏ ăn quá nhiều dẫn đến say khướt, vốn dĩ Trình Tụng Ngôn còn chuẩn bị sẵn nến và dầu thơm, anh dở khóc dở cười ngồi xổm trước sô pha, vỗ vỗ gò má ửng hồng của Trình Niên, "Tỉnh lại, đi rửa mặt."

"Ừm... đừng, chóng mặt quá."

Trình Niên choáng váng mở mắt ra, nhìn thấy Trình Tụng Ngôn trước mặt bị chia làm hai, lắc qua lắc lại khiến cậu thêm choáng váng, "Hả? Tại sao lại có nhiều ân nhân như vậy? Không được, như vậy báo ân không xong đâu."

Trình Tụng Ngôn đang rót trà đột nhiên dừng lại, đầu óc thường không mấy nhạy cảm của anh trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, anh nắm lấy vai của Trình Niên lắc mạnh: "Ý em là gì? định sau khi trả ơn xong sẽ rời đi sao?"

Trình Niên đang chuẩn bị ngủ thϊếp đi thì bị Trình Tụng Ngôn đánh thức, cậu lao mình về phía Trình Tụng Ngôn như thể mất hết sức lực, cả hai ngã nhào xuống đất, vừa hay anh nghe thấy một tiếng thì thầm rất khẽ: "Không đi... kiếp này em không đi... anh là đại ân nhân của em, không ai tốt hơn anh, sau này tai của em cho anh sờ, đuôi của em cho anh kéo, mông..."

Những lời phía sau không thể nghe rõ nữa, và cũng không cần phải nghe rõ, anh đã bị những lời bộc bạch này làm cho mụ mị rồi, cơn đau âm ỉ từ phía sau đầu và xương cụt khi đập xuống đất cũng không thể ngăn được niềm vui trong lòng.

Lời tỏ tình đến quá đột ngột, Trình Tụng Ngôn có chút hoảng hốt, cảm thấy không mua hoa là thiếu sót, định cùng tiểu quái vật ăn một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, sau đó trịnh trọng nói với đối phương: “Anh thích em, báo đáp ân tình xong cũng đừng rời đi, ở lại với anh."

Trình Tụng Ngôn vốn dĩ đang thầm nghĩ trong lòng lại bất giác nói ra, nhưng tiểu quái vật trong lòng anh sớm đã say đến mức không biết ngày đêm là gì, thật là...Làm sao để tỏ tình đây?

Trình Tụng Ngôn ngửi thấy mùi rượu anh đào phả vào mặt anh, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại dính đầy vụn sô cô la kia, thầm nghĩ: Cứ trực tiếp làm đi, đợi sáng sớm mai anh sẽ nói cho em biết...

---------