Chương 11

*****

Rất lâu rất lâu sau đó—

Trò chơi do công ty Trình Tụng Ngôn phát triển cuối cùng cũng được lên mạng, tên là (Sơn Hải Huyễn Đồ), một trò chơi trực tuyến về trận chiến anh hùng cạnh tranh với Liên Minh huyền thoại.

Bối cảnh cốt truyện của trò chơi xoay quanh trận chiến giữa thần và ác quỷ bắt đầu sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, bởi vì là thần thoại phương Đông thần bí cổ xưa, nhân vật hầu hết cũng là Nghiêu, Thuấn, Vũ chỉ các vị thần thời cổ xưa, hình mẫu hoàn mỹ, hình ảnh mượt mà đẹp mắt, mỗi một tấm ảnh chụp màn hình đều có thể làm hình nền, vì vậy trò chơi vừa công bố đã nhận được rất nhiều người chơi săn đón.

Công ty đã cho kiểm tra, cũng cho khen thưởng, phát một loạt tài khoản nội bộ, yêu cầu nhân viên có tài khoản phải luôn online, phản hồi những số liệu game, Tiểu Trịnh không thích trò chơi online lắm, vì vậy đã lén lút đưa tài khoản cho Trình Tụng Ngôn, nháy mắt trêu chọc rằng anh có thể dẫn theo bạn trai xưng bá toàn server.

Trình Tụng Ngôn hiếm khi khiêm tốn gật đầu, lúc anh lên Đại học đã từng nghiện trò chơi online, bình thường chạy đi tham gia các loại thử nghiệm trò chơi, bởi vì thành tựu cao, cũng từng có ý nghĩ thi đấu chuyên nghiệp, chỉ là cha mẹ phản đối kịch liệt, vì vậy cũng bỏ qua.

Lần này có thể quang minh chính đại chơi game, Trình Tụng Ngôn có loại xúc động lâu ngày không gặp, vừa lấy mật khẩu tài khoản đã không nhịn được đăng nhập vào, không thể không nói phúc lợi của công ty bọn họ thật sự rất tốt, không chỉ có đầy đủ nhóm nhân vật anh hùng, các loại đạo cụ và tiền vàng kim cương nhiều đến nỗi làm người líu lưỡi.

Trình Tụng Ngôn đặt mối quan hệ của hai tài khoản thành tình lữ, nhìn chằm chằm vào biểu tượng trái tim màu hồng phấn đằng sau tên người dùng cười ngốc một lúc lâu, Tiểu Trịnh đi ngang qua bàn làm việc của anh liếc nhìn tráng web tài khoản trên màn hình máy tính một cái, suýt chút nữa đã phun hết cà phê trong miệng ra.

“Mje nó, yêu quái nhỏ của Chanh Tử, Chanh Tử của yêu quái nhỏ, đây là cái gì với cái gì vậy?”

“Tên cặp đôi đó…” Trình Tụng Ngôn không hiểu nhìn Tiểu Trịnh: “Anh tìm thấy mẫu trên mạng, kết hợp tên của hai người với nhau, như vậy khá lãng mạn.”

“Anh nói thứ tự như vậy ra, không lãng mạn chút nào cả.”

Tiểu Trịnh lẩm bẩm rời đi.

Tan làm buổi tối, Trình Tụng Ngôn đi đến cửa hàng bánh ngọt thường đến kia, mua một miếng bánh Black Forest và bánh mousse vị xoài, trên đường gặp được mấy học sinh hoạt bát đang phát quà tặng, quấn lấy anh đòi quét mã, Trình Tụng Ngôn nhìn chằm chằm vào một đóng bóng bay phát sáng của người nổi tiếng trên mạng, cực kỳ không có tiết tháo lấy điện thoại làm việc ra.

Một tay Trình Tụng Ngôn cầm bánh ngọt, một tay cầm bóng bay, đúng lúc chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cúi người đặt đồ xuống đất, một giây sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân đùng đùng đùng, cửa mở ra từ bên trong, Trình Niên giống như con gấu túi bổ nhào lên người Trình Tụng Ngôn, dọc theo trán Trình Tụng Ngôn “hôn” một cái vang dội.

“Ân nhân! Anh quay về rồi!” Giọng nói cũng rất vang đội, ngoài hành lang đều xuất hiện tiếng vang, lúc trước Trình Tụng Ngôn còn cảm thấy xấu hổ, bây giờ đã vô cùng quen thuộc, xoa mông quái vật nhỏ trước, sau đó giống như ôm trẻ con ôm người vào trong nhà.

“Ơ? Đây là…” Trình Niên nhìn thấy quả bóng bay buộc trên hộp bánh, cũng không quan tâm có phải mua cho mình không, hôn Trình Tụng Ngôn một cái trước, sau đó phát động công kích ngọt ngào: “Cảm ơn ân nhân đã mua quà cho tôi!”

Trình Tụng Ngôn có hơi xấu hổ, hôn lên má phấn nộn của Trình Niên, anh nhìn thấy những quả bóng bay bảy sắc cầu vồng phát sáng, đã cảm thấy thứ hiếm lạ kỳ lạ này chắc chắn quái vật nhỏ sẽ thích.

Trình Niên ôm bóng bay nhảy lên sô pha, đôi tai thú xù lông cọ qua cọ lại trên đó, sau khi phát hiện bởi vì tóc mình ma sát mà dựng đứng lên, càng chà xát mạnh hơn, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn cầm trong tay chơi.

Trình Tụng Ngôn cảnh cáo cũng vô ích, giành lấy quả bóng trong tay Trình Niên, chủ đích xấu buộc dây thừng vào cuối đuôi của quái vật nhỏ, quả bóng bay chứa đầy khí hidro bay lơ lửng trên đầu Trình Niên, đúng lúc kẹt giữa hai cái tai thú nhọn, Trình Niên bĩu môi, lúc này mới ăn cơm.

Rất nhanh đã ăn xong bữa cơm, Trình Tụng Ngôn đi vào phòng bếp rửa bát, Trình Niên ở đằng sau trợ giúp, quả bóng ở giữa cũng di chuyển qua lại theo, ánh sáng bling bling.

Trình Tụng Ngôn vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy thiếu niên tai thú đi qua đi lại sau lưng mình, chiếc đuôi vừa dài vừng bồng bềnh đung đưa, hoạt bát lắc qua lắc lại, giống như một linh vật nhỏ, náo nhiệt lại vui mừng.

“Đúng rồi, trò chơi của công ty anh đã ra mắt rồi.”

Trình Tụng Ngôn cắt cam, bóc một miếng thịt quả đút cho Trình Niên: “Em muốn chơi không?”

Trình Tụng Ngôn không biết mua hoa quả lắm, quả cam anh chọn rất chua, Trình Niên ăn đến nheo mắt lại, kiễng chân lên hôn lên miệng Trình Tụng Ngôn, vô cùng nhiệt tình dùng đầu lưỡi càn quét miệng của đối phương đợi đến khi vị chua trong miệng gần như mất đi mới chép chép miệng, hài lòng thỏa mãn trả lời: “Chơi chơi chơi!”

Trình Tụng Ngôn cắt một đĩa trái cây, ôm lấy laptop làm tổ trên sô pha với Trình Niên, bắt đầu dạy từ đăng ký tài khoản, âm thanh bối cảnh trò chơi vừa hiện lên, Trình Niên đã bị thu hút bởi nhân vật trên trang web, cậu nhìn thiếu niên tai thú trong màn hình, lại sờ sờ tai mình, do dự nhìn chằm chằm mô hình nhân vật quá tinh xảo dễ thương kia: “Cái này… thật giống em.”

“Ừm, đó chính là em.”

Trình Tụng Ngôn xoa đầu Trình Niên, chỉ vào một dòng chữ nhỏ bên dưới nhân vật nói: “Đồ linh, pháp sư.”

“Vậy… em giỏi không?” Trình Niên vẫn còn hơi mơ hồ, hiển nhiên là không nghĩ đến Trình Tụng Ngôn sẽ thiết kế hình ảnh của mình vào trong trò chơi, vui vẻ lại có hơi sợ hãi: “Bị người phát hiện phải làm sao?”

Trình Tụng Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, giả vờ có chuyện nghiêm trọng nói: “Bổ sung cho em một khoản phí chứng thực.”

“A?”

“Lúc anh thiết kế mô hình nhân vật trong đầu đều là em, em nói phải làm sao?”

Trình Niên bị khen đến ngại ngùng, bịt lỗ tai lại lén lút nhìn Trình Tụng Ngôn, đôi mắt đen nhánh lấp lánh, giống như đang ám chỉ gì đó, Trình Tụng Ngôn cúi đầu mổ lên môi cậu một cái, trong giọng nói trầm thấp nhuốm cảm xúc không rõ ràng: “Có chuyện gì, tại sao lại nhìn anh như vậy, có phải mông không đau nữa không?”

“Ưm…”

Nghiêm chính như Trình Tụng Ngôn: “Không được, dạy em chơi như thế nào trước đã, tránh em ban ngày ở nhà nhàm chán.”

Trình Niên chỉ muốn hôn một cái: …Trình Niên dẩu môi, bị Trình Tụng Ngôn vòng trong lòng tay cầm tay chỉ dạy, sau khi hướng dẫn một ván, Trình Tụng Ngôn bắt đầu mở đấu cặp với người máy cho cậu, Trình Niên dần dần tìm được niềm vui, điều khiển nhân vật giống hệt mình chạy khắp bản đồ, kỹ năng giống như không cần tiền mà buông thả ra bên ngoài, chơi đến vô cùng vui vẻ.

“Oa, em thật giỏi, không đúng không đúng, là nhân vật này rất giỏi.”