Chương 3-1

Lôi Thiên Kiêu nheo lại con ngươi đen, hung hăng trừng mắt nàng. Làm cho người ta hận.

“ Không nói lại được ngươi”

“Cám ơn.” Hoa Hỉ Nhi cười đến ngọt, mắt đẹp tỏ ra một chút đắc ý. Lôi Thiên Kiêu nhìn nàng, nghĩ đến năm đó nàng cũng là như vậy nhanh mồm nhanh miệng cánh môi đỏ tươi giơ lên, làm cho hắn tức giận lôi đình cũng bình tĩnh lại. Ở trước nàng, hắn luôn không khống chế được tính tình, chính là luôn cùng nàng ầm ỹ nhưng mỗi khi nàng thắng đều trương ra cái miệng nhỏ nhắn. Mà nàng luôn được một tấc lại muốn một thước làm hắn cứ tức giận…… Con ngươi đen chăm chú, Lôi Thiên Kiêu tay tóm lấy Hoa Hỉ Nhi dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn kia, Hoa Hỉ Nhi trừng lớn mắt không dự đoán được hắn làm như vậy, nhất thời quên giãy dụa, thẳng đến khi cánh môi bị hắn hôn trụ không thở nổi mới phản kháng.

“Không! Lôi……” Hoàn hồn nàng lập tức giãy dụa đứng lên, vừa mới há mồm, lười lại bị xâm nhập, linh hoạt tắc quái trong miệng nàng. ( L : …. Ai bảo chọc hắn giận giờ chết không kịp… cả nhà chân thành chia buồn cho kiếp sống lưu manh sau này của chị ấy, tung bông cho hành động của anh Lôi Lôi : xin đa tạ)

“Ngô…” Nàng thét lớn một tiếng, tay phản kháng bị hắn đưa ra sau lưng, ngón tay thô bạo túm chặt nàng, thô bạo hôn môi nàng. Đυ.ng tới hơi thở ngọt ngào kia, Lôi Thiên Kiêu liền mê loạn, đầu lưỡi bá đạo ở trong cái miệng nhỏ thăm dò.

Hai người thân thể kề sát, 2 l*иg ngực cọ vào nhaut, tay hắn bá đạo chạm vào ngực nàng làm cho nhủ tiêm đứng lên. Đầu gối cũng đi cố định chân của nàng đem đùi chen vào ở nơi mềm mại riêng tư kia cách lớp vải qua lại ma sát.

“A…” Hoa Hỉ Nhi nhịn không được dật ra một tiếng yêu kiều.

Tiếng rêи ɾỉ kia làm cho Lôi Thiên Kiêu khôi phục chút lý trí, lời lẽ nóng cháy chạm cánh môi, ghé vào tai ác liệt nói nhỏ:

“Tiểu anh đào ngươi vẫn như trước kia rất mẫn cảm, mới chạm một chút mà đã trong lòng ta thở gấp rêи ɾỉ…”

Lời hắn nói làm cho Hoa Hỉ Nhi lập tức tỉnh táo lại, thế này mới phát hiện hai người kề sát nhau của hắn đã chen vào giữa hai chân của nàng, vạt áo sớm bị đẩy ra mà một bàn tay to thậm chí còn phủ trụ lên bên ngực trái của nàng.

“Như thế nào? Muốn ta tiếp tục không?” Hắn nở nụ cười, bàn tay to nhéo đầu nhũ một chút.

“Tránh ra!” Nghe hắn châm biếng Hoa Hỉ Nhi tức giận đẩy hắn ra , nhanh chóng sửa sang lại quần áo, nhưng chân tâm trong lúc đó hơi hơi ướŧ áŧ làm cho nàng buồn bực.Namnhân chết tiện này vẫn đáng ghét như trước!

“Xem ra Bùi Diệc Hàn không có thỏa mãn ngươi, nên ngươi khát.” Nhìn nàng, Lôi Thiên Kiêu vẻ mặt đùa cợt, chỉ có hắn biết chính mình hạ thân sớm biểu tình, hơi thở của nàng luôn có thể dễ dàng dụ hoặc hắn, làm cho hắn mất đi lý trí.

Nàng ảo não đỏ mặt, Hoa Hỉ Nhi không cười nỏi nữa mắt hung tợn trừng hắn.“Lôi Thiên Kiêu, ngươi đi chết đi”

“Như thế nào? Không gọi ta tỉ phu sao? Cô em vợ!” Gợi lên khóe môi hắn hưởng thụ cảm giác thắng lợi .

“Ngươi…” Hoa Hỉ Nhi tức giận đến nói không ra lời, không thèm nhìn lại khuôn mặt đắc ý kia xoay người bước đi.

“Đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi! Nhìn đến nàng muốn đi Lôi Thiên Kiêu lạnh giọng nói:

“Ngươi nếu xuất hiện có chuyện gì xảy ra ta cũng không cam đoan.”

Hoa Hỉ Nhi dừng một chút cước bộ, cắn chặt môi cũng không quay đầu lập tức rời đi.

“Tiểu thư làm sao vậy?” Vừa thấy vẻ mặt chật vật của Hoa Hỉ Nhi, Hỉ Tước kinh ngạc nhìn nàng, mắt có thấy môi tieur thư có sưng đỏ nghi hoặc hỏi.

“Không có việc gì, chúng ta về.” Mặt bình tĩnh mặt, Hoa Hỉ Nhi lạnh giọng nói

Thấy chủ tử tâm tình không tốt, Hỉ Tước cũng không dám nói thêm nữa cái gì, chạy nhanh đi theo phía sau.

“Hỉ Nhi, con như thế nào nhanh như vậy đã đi rồi?” Đột nhiên, Lôi phu nhân hỏi giọng nói có vẻ hơi lo lắng

“Làm sao vậy? Ta nghe Thông bá nói con cùng Kiêu nhi đang nói chuyện không phải sao? Hay là hai người lại cãi nhau hả ?” Lôi phu nhân đi tới trước mặt Hoa Hỉ Nhi.

Hoa Hỉ Nhi mặt không chút thay đổi nhìn Lôi phu nhân cánh môi hơi nhếch.

“Mẹ nuôi à, việc này thật sự là con không giúp được, ngài tìm người khác đi!”

“Con nói không giúp thì ai có thể nói có cơ chứ ? ” Lôi phu nhân nóng nảy, ôn tồn năn nỉ nàng.

“Hỉ Nhi mẹ nuôi cầu xin con, nếu Kiêu nhi có làm chuyện gì quá đáng mẹ nuôi thay hắn xin lỗi, con đừng tức giận được không?”

“Mẹ nuôi à ngài đừng như vậy.” Hoa Hỉ Nhi nhíu mày, nghĩ đến thái độ của Lôi Thiên Kiêu đối với nàng, nàng biết hắn hận nàng, cực ghét nàng.

“Hỉ Nhi,chỉ có con mới có thể giúp ta thôi!” Hồng đôi mắt, Lôi phu nhân cầm khăn tay ai oán khóc lên.