Chương 2-4

“Không sai! Không sai! Trẻ nhỏ dễ dạy con tên là gì?”

Nàng sờ sờ đầu tiểu nam hài, phát hiện bé bộ dạng giống với Lôi Thiên Kiêu, nhưng là ánh mắt thanh tú giống biểu tỉ.

“Lôi Phi Ưng.” Bé ngoan ngoãn trả lời, tay duỗi ra 3 ngón tay t thận trọng nói:

“Ba tuổi.”

“Ưng nhi thực ngoan.” Hoa Hỉ Nhi khẽ vuốt mặt Ưng nhi, cánh môi dương dương cười, cố lảng tránh ánh mắt kia đang nhìn nàng chằm chằm sắc bén.

“Ưng nhi đi chơi cha có việc muốn cùng dì thương lượng.” Buông con ra Lôi Thiên Kiêu ý bảo tỳ nữ đem bé đi.

“Tiểu thiếu gia, đến đây chúng ta đi tìm chỗ chơi nào.” Tỳ nữ lập tức tiến lên cầm tay Lôi Phi Ưng rời đi.

“Thông bá, ngươi cũng xuống đi!” Lôi Thiên Kiêu phân phó.

Hoa Hỉ Nhi hơi sợ sợ, hiểu ý hắn, xoay người nhìn Hỉ Tước nói:

“Hỉ Tước đưa cho ta mấy bức hoạ đó lại đây, ta cùng tỉ phu bàn chuyện”

“Dạ.” Hỉ Tước đưa mấy cuốn họa đưa cho Hoa Hỉ Nhi, lập tức cùng Thông bá cùng nhau rời đi.

Họ vừa rời đi, khuôn mặt tươi cười của Lôi Thiên Kiêu lập tức thu hồi, xa cách lại lãnh đạm nhìn Hoa Hỉ Nhi. Nhưng nàng lại làm như không thấy bộ dáng hắn lạnh lùng cho dù mới vừa rồi hắn cùng nàng nói cười, nhưng ánh mắt của hắn cũng lãnh đạm.

“Đây là ta cố gắng chọn lựa, gia thế cùng tướng mạo đều hợp, tỉ phu ngươi muốn hay không nhìn xem?” Hoa Hỉ Nhi nói xong, mở ra bức họa.

“Đây là tiểu thư Trần gia : cá tính dịu dàng, cầm kỳ thư họa tinh thông, hơn nữa tay nghề thêu rất đẹp……”

“Ngươi như thế nào không lấy Bùi Diệc Hàn ?” Lôi Thiên Kiêu ngắt lời của nàng.

Hoa Hỉ Nhi dừng một chút, ánh mắt cũng không nhìn tới hắn.

“A? Trần tiểu thư tỉ phu không thích sao? Không sao ngươi xem một bức này. Đây là Lưu tiểu thư trong thành nổi danh đại mỹ nhân……”

“Nghe nói Bùi Diệc Hàn cùng Tiểu Mãn hôn sự cũng là do ngươi thúc đẩy?” Con ngươi đen gắt gao nhìn nàng.

Hoa Hỉ Nhi lại dừng một chút, tay tiếp tục cuộn tròn bức hoạ

“Tỉ phu, ngươi cũng kénchọn quá đi ? Lưu tiểu thư ngươi cũng không thích sao ? Vậy Đỗ tiểu thư thì sao ? Ngươi xem xem, Đỗ tiểu thư tướng mạo thanh tú, đàn rất hay……”

“Vẫn là Bùi Diệc Hàn biết ngươi bị nam nhân khác chạm qua, cho nên thà rằng lấy Tiểu Mãn, cũng không chịu lấy ngươi?” Lôi Thiên Kiêu nheo lại mắt, ngữ khí châm biếng.

Hoa Hỉ Nhi lập tức dừng lại thanh âm.

Hắn cũng không buông tha nàng. “Bùi Diệc Hàn kia có biết hay không của nam nhân đầu tiên của ngươi là ai?”

“Tỉ phu việc này không liên quan đến ngươi ?” Hoa Hỉ Nhi cười trừ, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ta hôm nay tới đây là yêu cầu của mẹ nuôi giúp hôn sự của ngươi về phần chuyện của ta không nhọc tỉ phu lo lắng.”

“Không có biện pháp.” Lôi Thiên Kiêu nhún nhún vai, con ngươi đen lại mang theo một chút khıêυ khí©h.

“Thân là nam nhân đầu tiên của ngươi ta cũng nên quan tâm một chút tới hạnh phúc của ngươi chứ.” ( L : hả, gì cơ… mình biết là họ có gian tình… nhưng lại ko nghĩ đến mức đó đó rồi )

Hoa Hỉ Nhi nheo mắt lại che miệng nhẹ giọng nở nụ cười.

“Ha ha! Tỉ phu à đều là năm xưa chuyện cũ, ngươi còn để ý làm gì? Bất quá ta cũng nói lời cảm tạ ngươi. Nếu không phải ngươi năm đó dạy ta sao có thể hầu hạ muội phu kia vừa lòng ? Ngươi cũng không biết, ta cùng Tiểu Mãn tuy là hai tỷ muội nhưng là ta cam tâm tình nguyện còn cộng sự Bùi Diệc Hàn kia…… Ai nha! Đáng ghét, ta như thế nào đem việc này nói ra nhỉ……” Nàng cười đến xấu hổ, ngạo nghễ liếc hắn một cái.

“Tỉ phu ta nói lung tung ngươi nghe rồi quên đi đừng có nói ra ngoài cho ai”

Lôi Thiên Kiêu trừng mắt nhìn Hoa Hỉ Nhi, khuôn mặt anh tuấn xanh mét, con ngươi đen ẩn ẩn có ánh lửa cháy lên.

“Hoa Hỉ Nhi, ngươi thật sự là không biết thẹn.” Nhớ đến Bùi Diệc Hàn chạm qua nàng, ngực hắn liền nổi lên hừng hực giận dữ

Nữ nhân chết tiệt này! Cho dù bốn năm không thấy đáng giận như vậy.

“Là tự ta tình nguyện, ai bảo ta lại đi yêu hắn cơ chứ ? Hoa Hỉ Nhi nháy mắt đẹp, nhìn Lôi Thiên Kiêu ánh mắt hơi khıêυ khí©h.

“Hơn nữa ta không cảm thấy thẹn cũng là chuyện của ta, lien quan gì đến ngươi Đừng quên, ngươi chính là “ tỉ phu” của ta mà thôi.”