Chương 3-2

“Mẹ nuôi cũng chỉ còn sống được vài năm nữa. Chỉ có tâm nguyện duy nhất là thấy Kiêu nhi hạnh phúc, ta là 1 người mẹ đáng thương con hãy giúp ta đi” ( L : bà phu nhân này sở trường ăn vạ vô đối Lôi phu nhân : chuyện…. ko thế sao cho chúng nso có việc àm gặp nhau, đừng tưởng ta già mắt ta thấy môi kia sưng chắc chắc không phải là đấm đá nha..)

“Mẹ nuôi à! ngài đừng khóc.” Hoa Hỉ Nhi bất đắc dĩ dỗ.

“Mẹ nuôi à, không phải là con không muốn giúp mà hôm nay mang bức họa đến đây nhưng tỉ phu không vừa lòng, con cũng không có biện pháp.”

“Kia…… Vậy con ngày mai lại mang bức họa khác đến!” Lôi phu nhân khẩn cầu nhìn nàng.

“Mẹ nuôi à vấn đề không phải cái này.” Hoa Hỉ Nhi cười khổ.

“Ta nghĩ tỉ phu không muốn lại nhìn thấy mặt đáng ghét của con” Hắn vừa mới không phải nói hắn không cần nàng tái xuất hiện ở trước mặt hắn sao! Nghĩ đến hắn ghét nàng Hoa Hỉ Nhi ngực nói đau, môi tươi cười càng chua xót.

“Tên hỗn trướng kia nói gì con không cần để ý tới hắn! Con đừng so đo với nó, Hỉ Nhi mẹ nuôi cầu xin con!”

“Nhưng là……” Hoa Hỉ Nhi vẻ mặt khó xử.

“Nếu không mẹ sẽ quỳ nơi này.” Nói xong Lôi phu nhân quỳ xuống.

“Mẹ nuôi đừng như vậy!” Hoa Hỉ Nhi sợ tới mức chạy nhanh ngăn cản bà, không có cách dưới đành phải đáp ứng.

“Vậy mai con sẽ lại mang bức họa khác đây, nhưng là mẹ nuôi lần này là cuối cùng tỉ phu lại cự tuyệt nữa con thật sự không có biện pháp.”

“Được! Được ” Lôi phu nhân nhanh gật đầu

“Hỉ Nhi, cám ơn con nha!”

Hoa Hỉ Nhi cười nhẹ, trong lòng bất đắc dĩ.

“Vậy thôi con về trước.” Nàng hướng Lôi phu nhân cáo từ, lập tức lên xe ngựa.

Lôi phu nhân nhìn xe ngựa rời đi, trên mặt khóc lập tức chuyển vẻ giận dữ, lập tức xoay người sát hướng đại sảnh, tính tìm tên hỗn trướng kia tính sổ .

“Lôi Thiên Kiêu, con rốt cuộc làm gì Hỉ Nhi? Như thế nào làm cho nó tức giận đến không muốn tới đây?” Vừa thấy đến con, Lôi phu nhân lập tức tức giận rống to.

Lôi Thiên Kiêu khuôn mặt bình tĩnh anh tuấn ngồi ở ghế uống trà, không nói một câu.

“Ngươi không nói ta cũng biết ngươi dám bắt nạt Hỉ Nhi xinh đẹp của ta hả ?” Lôi phu nhân tức giận dậm chân.

“Mẹ người đừng quản.” Lôi Thiên Kiêu sắc mặt cũng rất khó coi.

Biết nàng rời đi không bao giờ tới đây nữa hắn một chút cao hứng cũng không có, ngực ngược lại càng buồn. Nữ nhân kia…… cho dù trải qua bốn năm lại vẫn là có lực ảnh hưởng đối với hắn.

“Con bảo ta như thế nào đừng quản?” Lôi phu nhân rống giận, cảnh cáo nhìn hắn.

“Ta vừa rồi cố gắng cầu xin cuối cùng làm cho Hỉ Nhi nguyện ý lại một lần nữa đến.”

Nghe được Hoa Hỉ Nhi có thể lại đến Lôi Thiên Kiêu chấn động, cầm bát trà tay căng thẳng nước trà cũng tràn ra.

“Ta cảnh cáo con nếu dám doạ Hỉ Nhi chạy một lần nữa, lão nương ta sẽ chết cho ngươi xem!” Lôi phu nhân uy hϊếp kiêm cảnh cáo, hừ lạnh một tiếng xoay người liền rời đi.

Không nhìn mẫu thân lửa giận cảnh cáo, Lôi Thiên Kiêu thần trí tất cả đặt lên lời mẫu thân vừa nói!

Nàng…… còn có thể lại đến……

Nói không nên lời cảm giác trong lòng ra sao, coi như nhẹ nhàng thở ra, sự buồn đau hơi được giải toả

Hắn nhắm lại, ngón tay khẽ vuốt lên môi cảm nhận. ( L : tương tư bệnh, danh y cho ta hỏi bệnh này thuốc nào chữa được cho ta 1 thang thuốc)

Trên môi như còn có thể cảm giác được sự mềm mại của nàng, đầu lưỡi còn lưu lại vị ngọt của nàng tư vị tốt đẹp làm cho hắn lưu luyến. Nhắm mắt lại, hắn nhớ đến khuôn mặt tuyệt diễm kia nụ cười ngọt ngào tất cả… Hẳn nghĩ rằng mình đã quên rồi…

Cô bé mười tuổi đó luôn một thân đỏ tươi tuổi thì nhỏ nhưng cá tính lại kiêu ngạo ương ngạnh, miệng lại độc địa nói chuyện với nàng khiến người ta tức mà chết! Biết nàng nhỏ tuổi hắn cũng không muốn cùng nàng so đo dù sao hắn không phải người dễ bực tức nhưng tại biểu tình đáng ghét của nàng làm cho hắn vừa nói thì 2 người sẽ cãi nhau, và hắn luôn là kẻ thua.

“Tiểu lưu manh ngươi trừ bỏ cái mồm miệng lợi hại kia ngươi còn có thể có cái gì?” Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý kia hắn tức giận nói.

“Tài năng ta rất nhiều. Nhưng đối phó với ngươi chỉ cần miệng là đủ rồi.” Năm ấy vừa mới mười lăm Hoa Hỉ Nhi cười đến đắc ý dào dạt, tay phe phẩy quạt kiêu ngạo nhìn hắn.

“Ngươi…”