Chương 2-3

“Hỉ Nhi tiểu thư nhiều năm không thấy, còn nhớ ra lão nhân không ?”

Hoa Hỉ Nhi trong suốt cười nhìn thấy người quen, làm cho tâm tình căng thẳng hơi hơi thả lỏng.

“Thông bá! con đương nhiên nhớ rõ bá, Bá vẫn như xưa không già đi chút nào cả” ( L : lại nịnh …)

“Ha ha…” Thông bá ha ha cười, vội vàng đưa Hoa Hỉ Nhi vào.

“Phu nhân đã chờ con rất lâu rồi, con theo ta đi đến chỗ phu nhân”

“Dạ phiền bá dẫn đường” Hoa Hỉ Nhi đi theo sau Thông bá đưa mắt thản nhiên ngắm phong cảnh . Vài năm không tới, nơi này không có gì thay đổi.

Đi qua chiếc cầu vòm có 1 quả cầu nhỏ. Hoa Hỉ Nhi khom người nhặt quả cầu nho nhỏ đáng yêu kia chăm chú. Lại chợt nghe đến phía trước có giọng nói truyền ra

“Cầu…… cầu của ta.”

Một cậu bé mặc áo xanh, chân chạy nhanh đến cầu xoè tay muốn đòi bóng.

“Tiểu thiếu gia cậu chạy chậm một chút.” Một tỳ nữ đang đuổi theo phía sau tiểu nam hài

Tiểu nam hài nhìn thấy người xa lạ cầm của hắn, có điểm sợ hãi dừng lại cước bộ, một đôi mắt mở thật to nhìn bóng của mình

Hoa Hỉ Nhi nhìn diện mạo thanh tú của đứa bé môi hơi cười.

“Hỉ Nhi tiểu thư đó là Ưng nhi thiếu gia, nó đã ba tuổi rồi.” Thông bá vội vàng nói, một bên gọi tiểu nam hài.

“Tiểu thiếu gia gọi dì đi ”

“Dì……” Nháy mắt Ưng nhi mềm mại gọi một tiếng.

Hoa Hỉ Nhi ngồi xổm trước mặt đứa bé tay cầm bóng lắc lắc ôn nhu hỏi:

“Đây là bóng của con sao ?”

“Vâng là bóng của Ưng nhi.” Tiểu nam hài gật đầu, tay định lấy cầu.

“Nha — không được.” Hoa Hỉ Nhi thu hồi tay không đem cầu cho bé

Gặp vị dì xa lạ không trả bóng, tiểu nam hài lập tức nói

“Đó là bóng của Ưng nhi……”

“Con muốn bóng ?” Ai nha, mau khóc! Mau khóc! Xem khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm đỏ, thật là đáng yêu ! ( L : mẹ ơi bà này quỷ sứ chọc trẻ con cho nó khóc bao giờ…đúng là lưu manh..)

“Dạ!” Tiểu nam hài gật gật đầu.

“Vậy con gọi ta tỷ tỷ không được gọi dì.” Hoa Hỉ Nhi đùa với bé, giơ tay muốn ôm.

“Đến đây gọi 1 tiếng tỷ tỷ ta sẽ trả bóng cho con.” ( L : choáng… cưa sừng làm nghé…)

Tiểu nam hài nháy mắt to, há mồm đang muốn ngoan ngoãn nghe theo lời Hoa Hỉ Nhi trong nói khi, thì 1 tiếng châm biếng, hừ lạnh từ phía sau truyền đến.

“Hoa Hỉ Nhi, ngươi cũng hai mươi tuổi đi? Lại còn muốn một đứa nhỏ ba tuổi gọi ngươi tỷ tỷ da mặt của ngươi thật đúng là quá dày.”

Nghe được tiếng nói trầm thấp kia Hoa Hỉ Nhi người cứng đờ, tim đập hơi nhanh, hoảng hốt.

“Cha!” Vừa thấy cha, tiểu nam hài mắt sáng lên, chạy tới chỗ Lôi Thiên Kiêu miệng tố cáo chỉ vào Hoa Hỉ Nhi.

“Ưng nhi…… Cầu……” Dì kia không ngoan, không trả bóng cho bé

“Ưng nhi ngoan.” Lôi Thiên Kiêu yêu thương vuốt con, con ngươi đen lại nhìn chằm chằm nhìn thân ảnh đỏ tươi đang qua lưng về phía mình.

“Hoa Hỉ Nhi, mời đem cầu trả lại cho con ta.”

Hoa Hỉ Nhi nhắm mắt lại thở sâu, đứng dậy hơi tươi cười, quay đầu nhìn về phía Lôi Thiên Kiêu.

“Chậc, ta chỉ muốn giỡn 1 chút mà thôi, con ngươi cũng không vừa” Nàng cười đến ngả ngớn, tay hơi run, tim đập loạn đi. Nhìn đến khuôn mặt kia bốn năm không thấy rồi.

Khuôn mặt anh tuấn kia vẫn không thay đổi, ngũ quan sắc lạnh thâm thúy như đao, thân hình vẫn cường tráng như trước. Có thay đổi là ánh mắt trầm ổn hơn trước, còn có năm tháng tang thương lại làm cho hắn trở nên so với năm đó càng mê người.

Lôi Thiên Kiêu yên lặng nhìn Hoa Hỉ Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn tự tin, còn có biểu tình kiêu ngạo vẫn như năm đó, nhưng lại thêm phần diễm lệ khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. ( L : 1 trận mắt đấu mắt vs, tia sét xẹt xẹt….)

Hắn cười nhẹ.

“Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, còn đi bắt nạt 1 đứa trẻ không thấy mất mặt sao ?”

Hoa Hỉ Nhi nhún nhún vai, nhìn người kia ánh mắt đang chỉ trích nàng, nàng đành phải sờ sờ cái mũi, đi lên phía trước đưa tay trả lại cầu cho tiểu nam hài.

“ Trả lại cho con ?” Tiểu nam hài tiếp nhận cầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, phiếm hồng mắt nhìn nhìn nàng.

“Cám ơn dì……Cám ơn tỷ tỷ.” Nhìn thấy Hoa Hỉ Nhi nheo lại mắt, nghĩ đến mới vừa rồi nhắc nhở bé thông minh sửa lại xưng hô. ( L : ối… bé này thông manh thế…)

Hoa Hỉ Nhi lập tức cười tay vuốt tóc.