Chương 2-2

“Mẹ đừng như vậy.” Lôi Thiên Kiêu bất đắc dĩ thở dài, bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

“Thôi được rồi, con thuận theo ý mẹ là được chứ gì?” Dù sao chỉ cần hắn tỏ vẻ đến lúc đó thì mẫu thân hắn cũng hết cách, cứ tạm thời thuận theo ý mẹ đã”

Lôi phu nhân vui vẻ ngẩng đầu, nước mắt nhanh chóng ngưng

“Con nói thật chứ ?”

Lôi Thiên Kiêu gật đầu

“Bất quá, nữ nhân đó con sẽ trực tiếp chọn, con không gật thì mẹ cũng không được tham dự đâu nha”

“Được.” Lôi phu nhân cười gật đầu, chỉ cần con đồng ý ta sẽ có cách tìm cho con “Yên tâm cô nương mà Hỉ Nhi chọn ta rất tin tưởng.”

“Hỉ Nhi?!” Nghe thế cái tên Lôi Thiên Kiêu không khỏi sửng sốt.

“Là vầy này, Hỉ Nhi là hồng nương lừng danh con cũng nghe qua tiếng tăm của nó rồi còn gì ? Vì con ta đã phải lặn lội tới Hoan Hỉ thành tìm nó, năn nỉ doạ dẫm nó 1 hồi nso mới bằng long giúp con, ta tin vào con mắt của Hỉ Nhi……” ( L : ha ha, năn nỉ +doạ dẫm = … ta kết câu này của Lôi phu nhân)

Lôi phu nhân hưng phấn mà nói mà Lôi Thiên Kiêu thì giật mình ở tại chỗ lời mẫu thân nói hắn hoàn toàn không có chữ nào vào tai.

Hỉ Nhi…

Hắn nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia, lại còn cái miệng nanh nọc gϊếŧ người không dao kia tính tình thì bị chiều quá sinh hư, luôn cùng hắn đối đầu… thật là oan gia mà. …

“Kiêu nhi…… Kiêu nhi?” Thấy con thất thần. Lôi phu nhân mất hứng giận tái mặt.

“Ngươi thần đi đâu thế ? Mẹ nói con có nghe không đó?” Lôi Thiên Kiêu nhanh chóng hoàn hồn, không dấu vết cười cười.

“Có mà. Con có nghe được.”

“Tốt lắm Hỉ Nhi ngày mai sẽ đến, con ngoan ngoãn ở nhà cho ta, biết không?”

Lôi phu nhân thận trọng dặn dò, chỉ sợ con lâm trận thì bỏ chạy.

“Dạ… con biết.” Nàng… ngày mai tới sao?

Thấy con như vậy Lôi phu nhân cố ý nói thêm

“Nói đến Hỉ Nhi, vài năm không thấy trông thật khác, mẹ suýt chút nữa không nhận ra. Bất quá con bé cũng đã hai mươi tuổi lại còn không lập gia đình thực đáng tiếc, hồi trước nghe nói Bùi thiếu gia cưới Tiểu Mãn làm ta sợ muốn chết, bất quá Bùi Diệc Hàn kia đối với Tiểu Mãn đặc biệt tốt……”

Lôi Thiên Kiêu mắt suy tư, lẳng lặng nghe mẫu thân nói.

Chuyện Bùi gia cưới Hạ nhị tiểu thư hắn có nghe thấy, hơn nữa cũng không ngoài ý muốn hắn thấy Bùi Diệc Hàn kia ánh mắt chỉ hướng đến Hạ Tiểu Mãn mà thôi. Hắn nghe nói chính Hoa Hỉ Nhi tự tay thúc đẩy hôn sự này. Thật không hiểu nàng ấy nghĩ cái gì nữa, trong đầu không biết chứa cái gì ?

Hắn nhớ rõ nàng thích Bùi Diệc Hàn, mà nàng cá tính độc chiếm cao, như thế lại đem người trong lòng tặng cho muội muội?

Hắn không hiểu….

Nữ nhân này, luôn làm cho người ta khó hiểu.

Lôi Thiên Kiêu máy môi, nhắm mắt lại trong óc hiện lên khuôn mặt xinh đẹp vô song nhớ cái nhăn mày cười, của nàng in đậm trong tâm trí.

Bốn năm không gặp……

Nàng còn giống như trước không ?

Ai! Nên đến lúc phải đối mặt rồi. Hoa Hỉ Nhi bước xuống xe ngựa, đứng ở trước cửa Lôi gia phe phẩy quạt, chưa muốn đập cửa gọi.

“Tiểu thư ? Có gõ cửa không?” Thấy Hoa Hỉ Nhi đứng ở trước cửa không nhúc nhích, một bên Hỉ Tước khó hiểu nhìn nàng.

Hoa Hỉ Nhi nhìn Hỉ Tước lại nhìn cảnh cửa trước mặt, trong lòng thở dài dù không muốn vẫn phải đối mặt đã là chuyện bắt buộc xảy ra, nên chấp nhận thôi.

“Gõ đi!” Nàng bất đắc dĩ nói.

“Dạ.” Hỉ Tước đập cửa gõ vài cái. Chỉ lát sau, bên trong đã có người bước ra.

“Lão bá, chúng ta là người của Hoa gia nhận lời mời của Lôi phu nhân tới đây.” Hỉ Tước mở miệng nói.

“Có phu nhân có nói.” Mở cửa lão bộc vội vàng gật đầu, cười nét mặt già nua nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi.