Chương 2-1

“Mẹ nuôi à ngài suy nghĩ nhiều quá.” Hoa Hỉ Nhi nhanh chóng ngắt lời Lôi phu nhân nói, khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên một chút thản nhiên cười.

“Ngài đã quên sao ? Tỉ phu cùng biểu tỉ hai người cảm tình như keo như sơn, ngọt ngào ân ái không phải mấy người được như vậy đâu!”

“Là đúng vậy, nhưng……” Lôi phu nhân còn muốn nói.

“Mẹ nuôi à con hiểu ý mẹ nhưng con sẽ tìm cho mẹ vài cô nương để cho tỉ phu xem qua được chứ ạ”

“Được, nhưng phải đích thân con đi cùng họ nha.”

Hoa Hỉ Nhi lập tức nhíu mày, có điểm khó xử nhìn Lôi phu nhân.

“Mẹ nuôi à con còn bận rất nhiều việc sợ không đi cùng họ đến được…”

“Con đừng kiếm cớ, việc gì thì gác lại” Lôi phu nhân không cho Hoa Hỉ Nhi lấy cớ, khôn khéo con ngươi thẳng nhìn nàng, thấy thế Hoa Hỉ Nhi chỉ có thể ở trong lòng thở dài.

“Dạ con sẽ tự mình đích thân dẫn họ đến cửa.” Dù sao cũng không phải đến ngay có gì thì tính sau đã.

“Vậy được ba ngày sau mẹ nuôi sẽ chờ con tới.” Lôi phu nhân vừa lòng nở nụ cười.

“Cái gì? Ba ngày?” Hoa Hỉ Nhi kinh ngạc nhìn Lôi phu nhân nhanh mở miệng ( L : chị này mỉm cười quá sớm )

“Mẹ nuôi cái này thì gấp quá con… –”

Lôi phu nhân không cho nàng nói cho hết lời, lập tức đứng dậy, cười hơ hớ vỗ tay nàng.

“Hỉ Nhi, mẹ nuội sẽ chờ tin tức tốt của con nhớ rõ ba ngày sau! Nếu con không có tới, ta gặp mẹ con nói chuyện.Nói xong bước đi. ( L : cái này là gừng càng già càng cay) Lưu lại Hoa Hỉ Nhi ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Câu nói kia…. chính là uy hϊếp!

“Ai!” Nàng chỉ có thể than nhẹ, trong óc hiện lên cái dáng người quen thuộc trong đầu muôn vàn phức tạp.

Bốn năm không gặp……

Hắn khoẻ không ?

“Mẹ con đã nói rất nhiều lần rồi con không nghĩ sẽ thành thân lần nữa. Ngoài Mai nhi ra con sẽ không cưới 1 ai nữa.” Tại Lôi gia bảo Lôi Thiên Kiêu mặt nhăn, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi đối diện mẫu thân nói.

“Ta có thể không lo lắng sao?” Lôi phu nhân trừng mắt con

“Con đã quá 30 tuổi rồi, lại còn có 1 đứa con nhỏ cứ như vậy cô độc cả đời sao ?” “Con còn có Ưng nhi……”

“Đúng còn có Ưng nhi.” Lôi phu nhân không khách khí ngắt lời con của mình.

“Ưng nhi cũng đã ba tuổi rồi, con có thể không cưới nhưng con muốn Ưng nhi cả đời đều không có mẹ sao ?”

“Ưng nhi có con, có bà nội nó là được rồi, con sẽ vừa làm cha, vừa làm mẹ của nó…không ai có thể thay được vị trí mẹ của Ưng nhi……” ( L : anh là hàng hoá đa chức năng hả, gì mà có công dụng vừa làm cha, vừa làm mẹ == như này nữ nhân thiên hạ để cho ai)

“Ta là bà nội của Ưng nhi.” Lôi phu nhân tức giận nói:

“Ta mặc kệ dù sao ta nói một tiếng cho con biết, chuyện khác ta đã xử lý xong xuôi rồi.”

“Mẹ.” Lôi Thiên Kiêu cau có khuôn mặt anh tuấn hờn giận nhìn mẫu thân.

“Mặc kệ mẹ làm như thế nào con tuyệt đối sẽ không cưới nữ nhân khác.”

“Con……” Lôi phu nhân tức giận đứng lên.

“Ngươi là nghiệt tử muốn tức chết ta sao?” Nói xong, nàng cầm lấy khăn tay ai oán khóc lên.

“Ngẫm lại xem từ sau khi cha ngươi qua đời, ta một cái nữ nhân mềm yếu vất vả 1 mình chèo chống ngược xuôi, nuôi con khôn lớn. Bây giờ ta cũng chỉ là muốn nhìn con lấy vợ hạnh phúc mà sống, không phải ta quên Mai nhi nhưng người cũng đã chết rồi cái gì qua cứ cho nó qua đi, chẳng lẽ con không muốn hoàn thành tâm nguyện cho mẹ, ta sống chỉ vì con mà thôi. Cuối cùng, Lôi phu nhân cúi đầu khóc rống.