Chương 1-4

Cắn hạt dưa Hoa Hỉ Nhi tức giận nghĩ nàng thật sự là buồn đến phát điên lên được, sao ai đó đến cho nàng giải sầu chứ nhỉ.

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Chưa thấy ai vào cửa từ xa đã nghe thấy tiếng Hỉ Tước một tiểu cô nương xinh đẹp liền thở hồng hộc chạy vào cửa.

“Sao vậy ?” Hoa Hỉ Nhi ách xì 1 cái, mắt hoa đào đẹp dày liếc tỳ nữ một cái.

“Chuyện gì khiến cho em náo loạn như vậy?”

Hỉ Tước vội vàng mở miệng. “Tiểu thư lão phu nhân của Lôi gia bảo đi vào tiệm của chúng ta!”

“Lôi gia bảo? Phu nhân?” Hoa Hỉ Nhi mắt hay suy nghĩ nhíu lại, ngồi thẳng thân mình để cho Hỉ Tước giúp nàng đi giày thêu vào.

Hỉ Tước một bên giúp tiểu thư đi giày thêu vào vừa nói:

“Em thông báo để tiểu thư ra đón, họ đến cửa rồi.”

Nàng nói mới nói xong Hoa Hỉ Nhi đã đứng lên mặt gợi lên tươi cười

“Lôi phu nhân đã lâu không gặp, phu nhân vẫn khoẻ chứ ạ, phu nhân hôm nay đến chỗ cháu có việc gì chỉ bảo không ạ” Nàng vừa nói vừa nghênh người hướng cửa khách đã đi vào cửa, tay nâng 1 bên tay phu nhân giúp phu nhân đi vào.

“Hỉ Nhi không cần gọi ta là Lôi phu nhân nghe thấy khách sáo quá.” Lôi phu nhân vô cùng thân thiết cười, tuy rằng đã năm mươi tuổi nhưng bộ dáng vẫn rất đẹp, hơn nữa tư thái ung dung tao nhã làm cho ai nhìn cũng chỉ nghĩ bà chỉ 40 mà thôi.

“Trước kia con đều gọi ta 1 tiếng mẹ, hai tiếng mẹ cơ mà. Sao có mấy năm không gặp đã gọi ta như vậy rồi. Nghe xa lạ quá” Lôi phu nhân không hờn giận nhìn Hoa Hỉ Nhi.

“Tại Hỉ Nhi sợ gọi là mẹ hay dì thì sẽ làm phu nhân già đi, nhìn dì xinh đẹp nhu vậy trông như chỉ hơn con có vài tuổi, ai nhìn lại tưởng là tỷ tỷ của con đó” Hoa Hỉ Nhi cười đến ngọt, miệng cũng ngọt như mật. ( L eo ôi nịnh …..)

Lôi phu nhân nghe xong, cười tít mắt:

“Con đó nha đầu này ! Vài năm không thấy, miệng ngày càng dẻo nha.”

“Nào có Hỉ Nhi là nói từ đáy lòng.” Hoa Hỉ Nhi giúp Lôi phu nhân ngồi xuống, một bên Hỉ Tước kính trà.

“Con đó ta chứng kiến con lớn lên miệng của con ta đây đương nhiên là rõ rồi, miệng ocn nói thật hay giả ta còn không biết sao ?” Lôi phu nhân cười khẽ, giận liếc Hoa Hỉ Nhi một cái.

“Ai da mẹ nuôi, ngài nói lời này khả oan uổng cho Hỉ Nhi quá, con nói thật mà !” Hoa Hỉ Nhi cười duyên, mắt đẹp chớp chớp vòng vo.

“Bất quá không biết hôm nay tới đây có việc gì ạ ?” Nghe được Hoa Hỉ Nhi đánh trống lảng Lôi phu nhân trên mặt cười phai nhạt 1 chút, than nhẹ một tiếng.

“Ta hôm nay tới đây là có việc muốn nhờ con giúp ta”

“Chuyện gì vậy ạ ?” Hoa Hỉ Nhi hỏi, bất quá trong lòng mơ hồ đã nghĩ ra gì đó

“Con cũng biết đó biểu tỉ con ba năm trước đây khó sinh mà mất?” Nhắc tới chuyện này Lôi phu nhân ngay cả cười cũng không nổi.

“Dạ, con biết!” Hoa Hỉ Nhi đáp nhẹ một tiếng.

“Mai nhi thật sự là cô nương tốt, con dâu hiền, thê tử tuyệt vời, là Kiêu nhi không có phúc…… Năm đó Mai nhi vì giúp Lôi gia sinh đứa nhỏ không để ý chính mình thân thể không tốt cứ muốn đem đứa nhỏ sinh ra, chúng ta cũng có chuẩn bị tâm lý dụng tâm điều dưỡng thân thể của nàng, cũng thỉnh qua nhiều danh y không nghĩ tới cuối cùng vẫn là……” Lôi phu nhân không khỏi nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Mẹ nuôi à, mẹ đừng buồn, đó là tâm nguyện của biểu tỷ, Hỉ Nhi tin tưởng chị ấy không hối hận.” Hoa Hỉ Nhi vỗ vỗ Lôi phu nhân an ủi.

Lôi phu nhân cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi lệ trên khóe mắt, ngượng ngùng mỉm cười.

“Thực xin lỗi con, tại ta quá xúc động” Dừng một chút mới lại tiếp tục nói.

“Mai nhi qua đời ba năm, Kiêu nhi cũng cô đơn ba năm, ta vẫn muốn nó tái giá nhưng nó không chịu, nhưng nó đâu chỉ có 1 thân 1 mình còn Ưng nhi đã ba tuổi, ta sợ nó thiếu vắng tình cảm của người mẹ, ta cũng không muốn Kiêu nhi cô đơn cả đời……”

“Mẹ nuôi con sẽ thay mặt biểu tỉ tìm cho tỉ phu 1 thê tử tốt, giúp Ưng nhi sẽ có mẹ” Hoa Hỉ Nhi nói trấn an Lôi phu nhân cười cười.

“Mẹ nuôi yên tâm, tỉ phu có điều kiện tốt như vậy con nghĩ nhất định có rất nhiều cô nương muốn gả cho anh ấy.”

“Nhưng là Kiêu nhi hắn không muốn lấy vợ!” Lôi phu nhân vội vàng nhìn nàng.

“Hỉ Nhi mẹ nuôi cầu xin con đó, con cùng Kiêu nhi xem như cùng nhau lớn lên, con có thể hay không chọn giúp bức nó xem mặt khuyên nhủ hắn giúp ta”

“Việc này……” Hoa Hỉ Nhi trầm mặc

“Mẹ nuôi ngài cũng biết con cùng tỉ phu xưa nay không hợp nhau con nói chắc gì anh ấy đã nghe”

“Ta biết các con hai kẻ không hợp nhau, vừa thấy mặt liền ầm ỹ, nhưng cuối cùng Kiêu nhi vẫn luôn nghe lời con, nếu không phải khi đó con cùng Bùi gia có hôn ước, ta còn muốn Kiêu nhi với con thành một đôi……”