Chương 8-4

“Ngươi đi ra 1 bước, ta sẽ lại đi tìm ngươi!”

Hoa Hỉ Nhi dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn hắn, nhưng hắn lại vẻ mặt lạnh lùng, nhìn nàng lạnh như băng.

Cắn chặt môi, đi cũng không được, không đi cũng không xong…

“Lôi Thiên Kiêu! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?” Nàng chịu không nổi thái độ của hắn, cầm lấy mũ phượng dùng sức đem mũ phượng ném về phía hắn.

Lôi Thiên Kiêu nhanh chóng chống trả, mũ phượng rơi xuống

Hoa Hỉ Nhi trừng mắt với hắn, nhịn không được khóc rống.

“Ta đã không đi quấy rầy ngươi, ta biết đều là ta sai, ta cũng đã nhận sai ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa? Ngươi nói đi!” Rốt cuộc muốn nàng làm như thế nào, hắn mới bằng lòng tha thứ nàng?

Lôi Thiên Kiêu bình tĩnh nhìn nàng.

“Ngươi cũng cảm giác được đau sao?

Hoa Hỉ Nhi giật mình, sau đó thống khổ nở nụ cười.

“Ngươi ở trả thù ta sao? Vậy…… Ngươi thành công, ta thật sự rất đau”

Lôi Thiên Kiêu không nói, chỉ nhìn nàng.

Nàng lắc lắc đầu, xoay người muốn rời đi

“Xem ra không có gì để nói……”

Hắn lại đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng, đem nàng kéo vào trong lòng.

“Đủ rồi! Ngươi còn muốn làm cái gì……” Hoa Hỉ Nhi rống to, dùng sức giãy dụa.

“Ta quên không được nàng.” Lôi Thiên Kiêu mở miệng, mặc kệ nàng giãy dụa, gắt gao ôm nàng, ở bên tai nàng nói.

Hoa Hỉ Nhi đình chỉ giãy dụa, sững sờ ở hắn trong lòng.

“Rõ ràng hận nàng lại quên không được! Rõ ràng không thể tha thứ mà lòng lại vẫn nhớ tới nàng, nàng nói xem nói, ta nên làm cái gì bây giờ?” ( L : đây cũng là 1 kiểu tỏ tình hả, bà con ghi chép vào nhé..)

Hoa Hỉ Nhi không thể nói chuyện, chỉ có thể cắn môi khóc.

“Tiểu anh đào nàng thật sự rất đáng giận! Đáng giận đến làm cho người ta muốn gϊếŧ nàng, nhưng là nghĩ đến nàng phải gả cho người khác ta nghĩ muốn gϊếŧ nam nhân kia, nàng nói xem ta nên làm cái gì bây giờ?” ( L : Bach V phi : h ả, gϊếŧ… ta vô tội mà…)

Nghe được hắn lại vô cùng thân thiết gọi nàng là tiểu anh đào, Hoa Hỉ Nhi kích động run run, nước mắt nhịn không được tuôn trào rất nhiều.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng lau đi lệ của nàng.

“Ta còn không tha thứ cho nàng, nàng như vậy ta không cam tâm!” Hắn nói nhỏ nhưng lại đem nàng ôm thật chặt.

Không thể tha thứ, lại không thể buông ra, hắn thầm nghĩ đem nàng khóa vào trong ngực.

“Thực xin lỗi……” Nàng khẽ nấc.

“Không cần nói xin lỗi với ta, ta không muốn nghe.” Hắn hôn cánh môi run rẩy của nàng.

“Ta muốn nàng lấy cả đời đền đáp ta.” Hắn liềnôm chặt lấy nàng, không cho nàng lại rời đi.

Hoa Hỉ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mừng vừa sợ.

“Chàng… nói là thật chăng?” Nàng không có nghe sai chứ?

Xem nàng bộ dạng khϊếp đảm, Lôi Thiên Kiêu lòng mềm lại, xoay người để nàng đối mặt hắn, bàn tay to vuốt lên khuôn mặt của nàng.

“Nàng đó, thật sự là làm cho người ta muốn vừa yêu vừa hận.” Hắn bất đắc dĩ than nhẹ, lại nhịn không được khẽ hôn nàng.

“Kiêu……” Hoa Hỉ Nhi gọi tên của hắn, kích động hôn hắn. Vừa khóc vừa cười.

“Thϊếp rất yêu chàng……”

“Phải không?” Lôi Thiên Kiêu cắn môi của nàng, nhìn nàng một thân đỏ rất đẹp, nhưng cũng thực chói mắt. ( L : tỵ thì cũng mặc màu đỏ đi… Kiêu : trừng , đừng thách… L : ha ha)

“Yêu ta lại gả cho người khác, nàng quả là yêu ta kiểu gì vậy!”

Hắn lạnh giọng lại nồng đậm tức giận, ghen tuông.

“Bởi vì…… Thϊếp….thϊếp có…” Hoa Hỉ Nhi thanh âm nhỏ đi.

“Có?”

Lôi Thiên Kiêu nghi hoặc nhìn nàng