Chương 8-3

“Nhất bái thiên địa!” Hạ mẫu nói.

Hoa Hỉ Nhi giống người rối, gật theo.

Kiêu, đời này không thể ở cùng một chỗ, có thể hẹn với chàng kiếp sau sao? Khi đó, thϊếp nhất định sẽ không chàng cho người khác……

Nàng mím môi hơi cười.

“Phu thê giao bái!” Nàng nhắm mắt lại, xoay người cùng chú rể gật đầu.

“Đợi chút!” Đột nhiên, một tiếng hét to từ cửa truyền đến.

Hoa Hỉ Nhi ngẩn ra, hoài nghi là chính mình nghe lầm không nhỉ.

“Hôn lễ tạm dừng!” Lôi Thiên Kiêu đi vào đại sảnh, không để ý mình xuất hiện làm cho khách nhân xôn xao, con ngươi đen yên lặng nhìn tân gả nương.

“Huynh đài huynh có ý gì?” Chú rể 1 thân hồng bào Vân Phi Bạch nhíu mày, hứng thú dạt dào nhìn về phía Lôi Thiên Kiêu. ( L : cẩn thận, ăn đấm đó anh…)

Lôi Thiên Kiêu không nói, chính là vẫn nhìn Hoa Hỉ Nhi.

Mấy ngày nay hắn do dự thật lâu. Rõ ràng không thể tha thứ nàng, nhưng lại luôn nhớ tới nàng. Nhớ tới lời mẫu thân nói.

Tự tôn hay hạnh phúc cái nào quan trọng hơn ? Hắn thật muốn buông nàng, trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác sao?

Hắn không biết chỉ biết là ngày nàng thành thân đến càng gần, tâm trí hắn lại càng loạn, loạn không biết nên như thế nào cho phải.

Rõ ràng không thể tha thứ, lại không buông được nàng…… Hắn yêu nàng, nhưng lại yêu đến ích kỉ như vậy.

Cuối cùng, hắn vẫn là chịukhông được roi thúc ngựa tới ngăn cản hôn lễ, ngăn nàng gả cho người khác.

“Huynh đài?” Vân Phi Bạch gọi hắn.

“Đắc tội.” Lôi Thiên Kiêu mím môi, không để ý tới Vân Phi Bạch, quay đầu nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi

“Hỉ Nhi, nàng nhất định gả cho hắn sao?

“Xin mời vị rời đi, không nên quấy rầy hôn lễ của chúng tôi.”

“Nàng là của ta.” Lôi Thiên Kiêu mở miệng nhìn về phía Vân Phi Bạch.

“Chỉ sợ không được.” Vân Phi Bạch lắc đầu.

“Ta cùng Hoa cô nương đã bái đường, nàng là thê tử của ta.

Hoa Hỉ Nhi bỏ khăn trùm ra kinh ngạc nhìn Lôi Thiên Kiêu.

Nàng kích động nhìn hắn, không thể tin được hai mắt của mình.

“Ta muốn mang nàng đi.”

“Ngươi……”

Thật là hắn! Nàng không nhìn lầm sao?

“Vì sao……”

Hắn nắm chặt tay nàng tư thái cuồng ngạo.

Giật mình Hoa Hỉ Nhi ngây ngốc, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, đầu óc không hiểu nổi…… Lôi Thiên Kiêu cầm tay nàng, một tay kéo lấy nàng vào trong lòng, gắt gao ôm.

Hắn nhìn về phía Vân Phi Bạch, tư thái cuồng ngạo bá đạo mà cường thế, ôm Hoa Hỉ Nhi hai tay biểu hiện giữ lấy.

“Tân nương Lôi mỗ muốn mang đi.” Nói xong Lôi Thiên Kiêu ôm Hoa Hỉ Nhi, không nhìn bốn phía đang xôn xao, nhanh chóng rời đi.

“Vì sao……” Hoa Hỉ Nhi ngơ ngác nhìn Lôi Thiên Kiêu hỏi hắn., thẳng đến khi hắn mang nàng trở lại Lôi gia bảo, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng.

Lôi Thiên Kiêu mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

“Ta còn chưa tha thứ ngươi, ngươi trêu đùa ta. Ta còn nhớ rất rõ”

“Vậy sao, phải không……” Hoa Hỉ Nhi cúi đầu, tay nhỏ bé nhanh thu ống tay áo.

Nàng còn tưởng rằng hắn tha thứ nàng, cho nên mới ngăn cản nàng thành thân, không nghĩ tới…

“Vậy…… Ta đi .” Cắn môi nàng nói nhỏ, xoay người muốn đi khỏi Lôi gia bảo. ( L : vào hang sói liệu ra đc hả..)

“Đứng lại!” Lôi Thiên Kiêu gọi nàng, thanh âm lạnh lùng.