Chương 8-2

“Lúc đó ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng nhìn bốn năm đã trôi qua, con cùng Hỉ Nhi đều không có động tĩnh, ta chỉ còn cách tìm tới cửa nhà Hỉ Nhi, lấy cớ nói muốn giúp con tìm vợ, chủ yếu là muốn cho con cùng Hỉ Nhi gặp mặt. Ta nghĩ các con sẽ gặp mà cởi bỏ hiểu lầm, không nghĩ tới 2 con lại thành ra như vậy, ta không thể tiếp tục nhìn 2 con như vậy nên đem thư của Mai nhi cho con xem.”

Lôi Thiên Kiêu không nói tay siết chặt. Lôi phu nhân nhìn con thật cẩn thận nói:

“Kiêu nhi con đã biết hết thảy, vậy con cùng Hỉ Nhi……”

“Con không có khả năng tha thứ của nàng!” Lôi Thiên Kiêu mở mắt ra

“Cho dù biết tất cả thì sao? KCũng thay đổi việc nàng dễ dàng buông tha, đùa nghịch con là hoàn toàn thật.” ( L : xí cố chấp… tg? Ko mi chị ấy ko sống đc chắc, ng` ta sắp cưới 1 anh đẹp zai kìa.. tuy là phu quân tương lai của Hỉ Tước nhưng ko sao, vẫn là phu quân, ko thiệt…)

Hắn không thể tha thứ.

Tuy rằng nhìn thư của Bạch Mai Nhi hiểu được tất cả từ đầu đến cuối, cũng biết lòng Hoa Hỉ Nhi quả thật như Bạch Mai Nhi nói.

Lòng của nàng thực mềm tuy rằng cá tính kiêu ngạo. Hơn nữa Bạch Mai Nhi cùng của nàng cảm tình tốt như vậy, hắn có thể hiểu nàng. Nhưng hắn vẫn là không thể tha thứ cho nàng, không tha thứ nàng như vậy dễ dàng để lại, bỏ quên hắn.

“Kiêu nhi……” Lôi phu nhân còn muốn nói.

“Mẹ!… đừng nói nữa.” Lôi Thiên Kiêu không muốn nghe, hắn bước đi khỏi thư phòng.

“Con không muốn nghe nữa.”

“Chẳng lẽ con thật sự muốn cứ vậy để Hỉ Nhi…trơ mắt nhìn nó gả cho người khác sao?” Lôi phu nhân kích động hét to. ( L : hét nhanh.. ko mất cháu…)

Lôi Thiên Kiêu dừng lại cước bộ.

“Cho dù con không thể tha thứ nó, chẳng lẽ nó gả cho người khác con vui nổi sao? Tự tôn của con, hay hạnh phúc của con cái nào quan trọng hơn ?”

Mẫu thân nói làm cho Lôi Thiên Kiêu chợt căng thẳng, nhắm mắt lại, trong tai vang lên tiếng Hoa Hỉ Nhi khóc.

Thực xin lỗi…… Kiêu…… thực xin lỗi……

Hắn nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia khóc mà tin đau nhói.

Tay hắn nắm chặt không cho chính mình suy nghĩ, mặc cho mẫu than hét nhanh rời đi.

Ngày nàng 16 tuổi ta sẽ tới cửa cầu hôn, muốn nàng là vợ của ta….Nhìn mình trong gương 1 thân hỉ phục nàng nhớ lại câu nói đó.

Mà hôm nay nàng mặc y phục tân nương, chú rể không phải là hắn…

Hoa Hỉ Nhi cười nhạt

“Kiêu! Chàng có biết ta hôm nay phải lập gia đình không ?” Nàng tự hỏi nhưng không ai có thể đáp lời này

“Hỉ Nhi nhanh sắp tới giờ.” Hạ mẫu đi vào phòng, vẻ mặt lo lắng nhìn nữ nhi.

“Con…… Nếu hối hận còn kịp, mẹ sẽ giúp con.”

“Mẹ! Hai năm rất nhanh.”

“Nhưng…”

“Mẹ! Con sẽ không hối hận.” Hoa Hỉ Nhi mỉm cười.

Nàng nhìn nữ nhi đẹp như hoa như ngọc đau xót.

“Nhiều nhất hai năm con sẽ đã trở lại, giúp con đội mũ phượng !” Hoa Hỉ Nhi cười ngắt lời mẫu thân.

Hạ mẫu chỉ có thể than nhẹ, cầm lấy mũ phượng giúp nữ nhi đội.

“Đi thôi! Nhanh đi bái đường.”

Hoa Hỉ Nhi con mắt cúi xuống lẳng lặng đi, trong lòng lại hiện lên hình ảnh trước kia.

Nàng ở hắn trong lòng, cười thật vui, nàng nghe được tiếng chúc phúc của mọi người nàng vụиɠ ŧяộʍ tránh ở một góc, nhìn hắn đang uống say, cũng không dám tiến lên chỉ vụиɠ ŧяộʍ nhìn, ở trong lòng nói xin lỗi…… Nàng nhìn bộ dạng hắn cùng biểu tỉ ngọt ngào lòng đau, lại vẫn là chỉ có thể cười coi như không có gì…

Hồi tưởng lại tất cả.