Chương 8-1

“Kiêu nhi! Kiêu nhi!” Lôi phu nhân vội vàng nhanh vào thư phòng, vừa thấy đến con liền nói:

“Hỉ Nhi tháng sau sẽ thành thân!” ( L : đã lâu ko gặp Lôi phu nhân, ngãi vẫn trẻ đẹp như xưa Lôi pn : ta…[ngượng ngùng] L : sao ngài ko dậy dỗ hắn… Lôi pn : nó nổi giận lên đáng sợ lắm, ta chỉ còn nước chạy… chuồn thôi, chờ thời cơ làm cách mạng… L : xỉu… câu này quen quen hình như trong các giáo án lịch sử của vãn bối có nghe qua…)

Lôi Thiên Kiêu mặt không biến sắc, chỉ có tay bất giác hơi căng thẳng, ngữ khí lãnh đạm.

“Con biết.” Tin tức này hắn đã sớm nghe thấy.

“Con biết?” Lôi phu nhân đi tới trước mặt con, lớn tiếng hỏi:

“Con đã biết tại sao còn không đi ngăn cản?”

“Vì sao phải ngăn cản?” Lôi Thiên Kiêu thản nhiên nhìn mẫu thân.

“Nàng phải lập gia đình là chuyện của nàng, ta không cần xen vào.”

“Cái gì… chuyện của nàng ?” Lôi phu nhân gấp đến độ dậm chân, sốt ruột hỏi:

“Con cùng Hỉ Nhi không phải…”

“Con cùng Hoa Hỉ Nhi không có gì.” Lôi Thiên Kiêu vội vàng ngắt lời mẫu thân không nghĩ lại nghe được câu kia làm cho hắn đau lòng.

“Mẹ, người không phải muốn con cưới vợ sao? Ta sẽ cưới! Cô nương nhà nào cũng được, con sẽ đồng ý.” ( L hơ, cưới cũng đối đầu hả, lấy thành tích hay để doạ chị ấy, chị ấy chảng sợ đâu, đén lúc đó mất vợ đừng khóc… á ta nhầm đừng ghen…)

“Ngươi……” Lôi phu nhân trừng mắt thở dài.

“Ai! Con cùng Hỉ Nhi làm sao lại thành ra như vậy ? Ta lúc đầu còn tưởng rằng con và Hỉ Nhi sẽ hòa hảo, cởi bỏ hiểu lầm ở cùng một chỗ……” ( L: Lôi phu nhân thời cơ đã tới… Lôi pn: ta biết đến lúc lộ rồi..)

Lôi Thiên Kiêu nhìn về phía mẫu thân, mày nhăn lại.

“Mẹ nói vậy là ý gì?”

“Ta…” Lôi phu nhân mở miệng, nói quanh co một hồi lâu, mới xuất ra một phong thư.

“Đây chính là thư của Mai nhi trước khi mất đưa cho ta… Con xem đi!”

“Thư của Mai nhi ?” Lôi Thiên Kiêu kinh ngạc nhìn mẫu than, nhìn thư trên tay nghi hoặc tay tiếp nhận, rất nhanh mở ra. ( L : haiz, lại thêm 1 kẻ cố đấm ăn xôi…)

“ Kiêu ca ca:

Thϊếp nghĩ có một số việc thϊếp nên nói cho chàng. Kỳ thật chuyện chàng cùng Hỉ Nhi thϊếp cũng biết, bởi vì thϊếp vẫn luôn nhìn chàng, nhất cử nhất động của chàng thϊếp đều dõi theo. Thϊếp biết trong mắt của chàng chỉ có Hỉ Nhi, tuy rằng 2 người luôn cãi nhau nhưng là mặt mày trong lúc đó loại cảm tình lại một chút đều lừa không được mọi người.

Ở bên cạnh thϊếp rất ghen tị. ( L : vậy ra nàng này cũng ko phải vừa…)

Ta vẫn luôn ghen tị với Hỉ Nhi. Ghen tị nàng khỏe mạnh, xinh đẹp, còn có cá tính kiêu ngạo lại tự tin….

Cũng không nghĩ đến, cô ấy ngay cả chàng cũng muốn cướp đi, thϊếp rất hận! Thϊếp hận Hỉ Nhi vì sao có thể có được tất cả. Thϊếp hận tại sao cô ấy đủ hạnh phúc như vậy còn muốn cướp đi chàng ?”

Thϊếp không muốn chàng là của cô ấy nên đã sắp xếp tất cả ( L : ôi tình địch…)

Thϊếp cố tình làm cho cha mẹ đi cầu xin cô cô thành toàn, thϊếp biết cá tính Hỉ Nhi nhất định sẽ chịu không nổi, nhất định sẽ chạy tới tìm ta.

Thϊếp làm bộ như cái gì cũng không biết, thậm chí muốn cha mẹ phối hợp cố ý ở trước mặt Hỉ Nhi phát bệnh, thϊếp biết Hỉ Nhi sẽ mềm lòng muốn nàng thành toàn cho ta, muốn nàng buông tha chàng. ( L : xí, ghét, đừng tg? chết rồi ta để yên, ta mà là Hỉ nhi biết được, ta đào….. mọi người : đào gì L : á, quả đào..)

Kiêu ca ca, chàng cũng biết Hỉ Nhi đúng không ? Nàng tuy rằng cá tính mãnh liệt nhìn như không phân rõ phải trái, như lại rất mềm lòng, thϊếp nắm bắt và chiếm được chàng.

Ta thành công, ta đã gả cho chàng quả là rất hảo hạnh phúc.

Tuy rằng biết chàng cũng không phải thật sự vui gì bởi vì ánh mắt chàng luôn rất đau khổ khi nhìn về Hoan Hỉ thành. Nhưng ta cố tình không thấy, tự an ủi mình, thời gian sẽ thay đổi hết tất cả để chàng quên mất Hỉ Nhi, yêu thương thϊếp.

Nhưng làm việc ác sẽ có báo ứng chăng?

Thϊếp hoài đứa nhỏ, cũng không xác định có thể hay không sống qua được thϊếp đã nghĩ : Đây là báo ứng vì thϊếp đã chuyện chàng và Hỉ Nhi sao?

Nhưng thϊếp không hối hận, có thể gả cho chàng thϊếp rất vui vẻ.

Thϊếp đã thỉnh nương đem phong thư này giao cho chàng. Vì thϊếp quá tham lam, nhưng thϊếp không hối hận, mong chàng đừng hận thϊếp, nói với Hỉ Nhi 1 tiếng “ xin lỗi” ” ( L: nói là xong hả, 2 ng` đó đã tra tấn nhau 4 năm rồi, 1 câu xin lỗi là đủ sao, ko phải chị chết rồi thì ta sẽ quật… mọi người : quật gì… L : á, cây quất ta nói nhầm…)

Cũng hy vọng chàng cùng Hỉ Nhi có thể hạnh phúc……

“Mai nhi……” Lôi Thiên Kiêu nhắm mắt lại, cầm thư trong tay siết chặt

“Mẹ chuyện này người từ đầu tới đuôi đều sao?” Chỉ có hắn, vẫn bị giấu giếm sao?

“Không!” Lôi phu nhân nhanh lắc đầu

“Khi Mai nhi lâm bồn mới đem phong thư này giao cho ta, nói cho ta biết hết thảy sự tình, ta mới biết được tất cả.”Lôi phu nhân vội vã giải thích.