Chương 7-4

“Vậy Hỉ Tước……” Vân Phi Bạch mở miệng.

Hoa Hỉ Nhi cười đến khôn khéo

“Ngươi đã có ý với cô bé vậy Hỉ Tước chính là của ngươi.” ( L : 1 câu Hỉ Tước ngơ ngác đã bị tiểu thư “bán”…)

“Được, thành giao!” Vân Phi Bạch gật 1 cái đáp ứng, lập tức đứng dậy.

“Hôn sự liền định trong tháng này có thể chứ?” ( L : gì mà mau thế…)

“Có thể ta chờ ngươi tới cửa.” Hoa Hỉ Nhi đáp ứng.

“Vậy Vân mỗ cáo từ trước.” Vân Phi Bạch vừa lòng nở nụ cười, lập tức xoay người rời đi, đi qua cửu vừa vặn gặp phải Hạ mẫu đi qua. Vân Phi Bạch lễ phép cúi đầu mỉm cười rồi rời đi.

Hạ mẫu nhìn Vân Phi Bạch lại nhìn về phía nữ nhi đang bình thản uống trà.

“Hỉ Nhi ta vừa người đến cửa cầu hôn là hắn?”

Vừa nghe có người đến muốn cầu hôn nữ nhi của mình Hạ mẫu vội vàng tới. ( L : làm gì mà chạy nhanh thế Hạ Phu nhân… bình t ĩnh sắp có màn gay cấn giữ sức nào…. Hạ pn : hảo, ta chờ..)

“Vâng!” Hoa Hỉ Nhi đáp nhẹ một tiếng.

“Con đáp ứng rồi?” Hạ mẫu nhanh hỏi.

“Dạ!” Hoa Hỉ Nhi lại gật đầu.

“Con sao lại đáp ứng rồi?” Hạ mẫu kinh ngạc nhìn nữ nhi, vội vàng hỏi:

“ Vậy con cùng Lôi Thiên Kiêu……”

“Đã xong.” Hoa Hỉ Nhi lãnh đạm nói.

“Con không nói với hắn chuyện trước kia sao? Vậy…… để mẹ gặp Lôi Thiên Kiêu nói……” Nói xong Hạ mẫu vội vàng đi. ( L : bình tĩnh…. Hạ phu nhân : ta đang cực bình tĩnh)

“Mẹ, không cần đi, con đã nói rồi.” Hoa Hỉ Nhi gọi mẫu thân lại.

“Hắn đã biết tất cả.”

Hạ mẫu kinh ngạc nhìn về phía nữ nhi.

“Lôi Thiên Kiêu đã biết? Vậy hắn –”

Hoa Hỉ Nhi chua chát cười, thản nhiên nhìn về phía mẫu thân.

“Mẹ người cho là hắn biết sẽ tha thứ cho con sao? Sai rồi, hắn chỉ càng chán ghét con thôi.”

“Nhưng là con bất đắc dĩ……”

“Không có gì là bất đắc dĩ, con đem hắn lừa là sự thật, con ngay cả hỏi cũng không hỏi cứ vậy quyết định mọi việc cũng là sự thật, hắn tức giận cũng là đương nhiên.” Hoa Hỉ Nhi ngữ khí bình thản nói.

Hạ mẫu đau lòng nhìn nữ nhi, mắt đỏ.

“Hỉ Nhi con hận mẹ sao?” Nếu không tại mình năm đó xin con thì sự tình cũng sẽ không biến thành như này. Nó trở nên lạnh nhạt không đáng yêu như trước

Bốn năm qua nàng thật sự rất hối hận. Nhìn nữ nhi không giống trước kia khoái hoạt, lòng của nàng đau nhói đây là nàng tạo thành!

Nhìn mẫu thân, Hoa Hỉ Nhi khẽ thở dài.

“Mẹ, con không hận người. Bởi vì là lựa chọn của con, mẹ cũng biết con không muốn không ai có thể ép, cho nên….Lời nói chưa hết thì nàng bị nôn, nhanh che miệng.

“Hỉ Nhi con……” Hạ mẫu khϊếp sợ nhìn nữ nhi.

Hoa Hỉ Nhi thở sâu, ngăn chặn cảm giác nôn, lấy trà nhanh uống mặt trắng bệch doạ người

“Là của …… Lôi Thiên Kiêu sao?” Hạ mẫu khinh ngạc hỏi.

“Dạ!” Hoa Hỉ Nhi gật đầu sợ mẫu thân còn muốn hỏi tiếp nàng vội vàng nói:

“Hắn không biết, con cũng không tính cho hắn biết.”

“Nhưng là…… Con thế nào sao có thể gả cho người khác? Con vừa mới đáp ứng người ta cầu hôn……”

“Mẹ yên tâm, đối phương cũng biết chuyện này.” Hoa Hỉ Nhi trấn an mẫu thân.

“Đối phương cũng biết?!” Hạ mẫu kinh ngạc nhìn nàng.

“Hỉ Nhi con rốt cuộc đang làm cái gì ? Mẹ thật không hiểu……”

“mẹ.” Hoa Hỉ Nhi đứng dậy, lôi kéo mẫu thân ngồi xuống.

“Mẹ đừng lo lắng đã giao dịch con sẽ xử lý thỏa đáng.”

“Nhưng hôn nhân có thể giao dịch……”

“Mẹ!” Hoa Hỉ Nhi ngắt lời mẫu thân giống đứa trẻ tựa đầu lên đùi mẫu thân.

“Mẹ! Con không có lựa chọn khác, bụng sẽ nổi lên sớm hay muộn sẽ lộ, như vậy… hắn sẽ biết, con không muốn cho hắn biết cũng không muốn buộc hắn cưới ta, con đã đủ đau khổ, hắn cũng vậy. Có lẽ…… Con với hắn chính là hữu duyên vô phận!” ( L : đời, chỉ 1 câu thôi, mà bao cuộc tình chấm dứt cũng chỉ viện cớ cho 1 câu này, ta cũng thế sao..)

“Hỉ Nhi…” Hạ mẫu đau lòng nhìn nữ nhi, nước mắt tuôn rơi.

“Đều là mẹ không tốt, mẹ rất xin lỗi con…”

“Mẹ! Không có việc gì.” Hoa Hỉ Nhi nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.

“Không có việc gì mọi việc sẽ tốt thôi.” Nàng tự an ủi mình, tự an ủi…….