Chương 7-3

Lôi Thiên Kiêu cũng không cho nàng trốn tránh, khom người dùng sức chế trụ cằm của nàng đem mặt nâng lên, khuôn mặt anh tuấn lãnh cứng rắn vô tình.

“Yên tâm ta sẽ không tiếp tục hận ngươi, bởi vì ngươi không xứng! Lời xin lỗi ta cũng nhận, từ nay về sau không cần tái xuất hiện ở trước mặt ta, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi!” Hắn chán ghét rời đi.

Mà nàng chỉ có thể nhìn hắn rời đi.

“Kiêu……”

Hết thảy đều đã xong, hắn thật sự hận chết nàng. Hoa Hỉ Nhi đau khổ, sau đó không gặp mặt lại. Coi như tất cả chấm dứt….

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại một tia thản nhiên chua xót, loại kết quả này nàng sớm đoán được cũng không oán than gì

Ánh mắt nhìn xuống, nàng nhẹ vỗ về bụng. ( L : bụng… ko phải chứ ==, xong phim, anh ta chạy ko thoát rồi… ha ha))

Ít nhất nàng có được 1 lễ vật ngoài ý muốn, đây là 1 bí mật không muốn bị ai phát hiện.”

Tiểu thư, ngoài cửa Hỉ Tước hét ầm ỹ.

“Có chuyện gì khiến cho ngươi hét lớn như vậy?” Hoa Hỉ Nhi nhìn về phía nha hoàn

“Có khách tới …” Hỉ Tước thở phì phò.

“Làm sao vậy?”

“Có người đến cầu hôn.” ( L : tèn tên 1 soái ca nữa lên đài, tiếc là hụt…)

“Cầu hôn ?” Hoa Hỉ Nhi nhíu mày.

“Cầu hôn ai?”

“Với tiểu thư – Hoa đại cô nương.” Ngón tay chỉ vào ngoài cửa, một vị nam tử thân áo xanh tao nhã phong đi vào đại sảnh, nam tử ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm Hoa Hỉ Nhi.

Hoa Hỉ Nhi nhíu mày nhìn về phía nam nhân.

“Cầu hôn? Ngươi muốn kết hôn với ta?”

“Đúng vậy.”Namnhân nở nụ cười nhìn Hoa Hỉ Nhi.

“Tại hạ Vân Phi Bạch bái kiến Hoa đại cô nương.”

“Vân Phi Bạch ? Thương nhân nổi tiếng phương bắc, không nghĩ tới lại đến Hoan Hỉ thành xa xôi này.”

Nghe tên của hắn Hoa Hỉ Nhi không khỏi kinh ngạc.

“Vì Hoa đại cô nương tiếng tăm vang xa.” Vân Phi Bạch thẳng ngồi xuống, tiếp nhận trà từ Hỉ Tước truyền, con ngươi đen không chút để ý ngắm Hỉ Tước liếc mắt một cái, lại lập tức thu hồi.

“Phải không?” Hoa Hỉ Nhi nhìn chằm chằm Vân Phi Bạch.

“Hỉ Tước, ngươi đi xuống.”

“Vâng.” Hỉ Tước nhanh lui ra Vân Phi Bạch vừa ngắm nàng một cái.

“Lần thứ ba Vân công tử.” Hoa Hỉ Nhi nhẹ giọng mở miệng.

“Ân?” Vân Phi Bạch nhíu mày. Hoa Hỉ Nhi mỉm cười nhìn hắn.

“Xem ra Vân công tử đối nhà Hỉ Tước của ta tựa hồ rất hứng thú.”

Vân Phi Bạch cười khẽ, cũng không giấu diếm.

“Là rất hứng thú.”

“Phải không?” Hoa Hỉ Nhi uống ngụm trà.

“Kia Vân công tử là muốn cưới ta, hay là Hỉ Tước của ta?”

“Đương nhiên là Hoa đại cô nương.” Vân Phi Bạch cười nói.

“Vì sao?” Hoa Hỉ Nhi nhìn về phía hắn.

“Bên ngoài nghe đồn về ta không ít đi, Vân công tử hẳn là cũng nghe rồi?”

“Cũng có nghe nói” Vân Phi Bạch không phủ nhận.

“Bất quá điều này không ảnh hưởng tới tâm tư ta muốn lấy Hoa cô nương.”

“Ta nghĩ cưới ta không phải là thứ chính, mà muốn tiếp cận Hỉ Tước mới là mục đích của ngươi đi ?” Hoa Hỉ Nhi một lời nói toạc ra.

Vân Phi Bạch cũng không phủ nhận, cười đến ưu nhàn tự đắc. Hoa Hỉ Nhi một hồi lâu mới thản nhiên mở miệng.

“Vậy được ta gả cho ngươi, vừa vặn trong bụng ta có đứa nhỏ cũng cần một người cha.” ( L : choáng, em khan phục chị, thế cũng nói ra đc….). Đã có người tự tới cửa nàng phải tận dụng hắn.

“Đứa nhỏ?” Vân Phi Bạch sửng sốt, ánh mắt đảo qua bụng Hoa Hỉ Nhi.

“Vân công tử hẳn là không thèm để ý tự dưng có sẵn người gọi cha chứ?” Hoa Hỉ Nhi ngạo nghễ liếc hắn một cái.

“Đương nhiên Hoa đại cô nương sinh hạ con nhất định rất đẹp, Vân mỗ cao hứng còn kịp rồi.” Vân Phi Bạch cười đến nịnh nọt. ( L : hả, tên này yêu Hỉ Tước điên có thời hạn hả…., đừng tự mình gây hoạ chứ….)

“Yên tâm ta sẽ không quấn lấy ngươi, ta chỉ là muốn 1 thân phận, sau hai năm ngươi cứ việc hưu, ta tự do.”