Chương 7-2

“Hỉ Nhi, em tiếp đón tỉ phu một chút!” Hạ Ngự Đường cười làm bộ như không thấy vẻ mặt em họ, cùng Bùi Diệc Hàn hai người cùng nhau xuống lầu. Hoa Hỉ Nhi cả người cứng đờ, ngây ra nhìn nam nhân trước mặt…… ( L : ta sẽ gặp anh Hạ này trong bộ 2 của hệ liệt chắc cũng thú vị ra phết đang suy nghĩ có làm bộ đó ko ?)

“Mọi người đi rồi còn lưu luyến không rời sao?” Lôi Thiên Kiêu lạnh nhạt nói hơn nửa tháng không thấy không nghĩ tới vừa thấy nàng, nàng lại cũng là cùng Bùi Diệc Hàn cùng một chỗ. Không thể áp lửa giận cùng ghen tỵ, làm cho hắn mở miệng châm trọc, lại thấy Bùi Diệc Hàn trước khi rời đi còn nhìn nhau “đắm đuối”. ( L : quả là ghen mù quáng, anh Hàn là ánh mắt năn nỉ chuyện muốn tỷ ấy giải thích cho vợ anh ấy mà, xì ai như ông)

Mặc kệ bên ngoài lời đồn như thế nàng vẫn cùng Bùi Diệc Hàn ở một chỗ sao? Thật là Bùi Diệc Hàn có gì tốt chứ?

Hoa Hỉ Nhi không có đáp lời, nàng cúi đầu, nghĩ tới lời nói lúc nãy của Bùi Diệc Hàn.

Nàng biết cũng không nói tra tấn lẫn nhau.

Dù sao Bùi Diệc Hàn cũng là kẻ vô tội?

Nàng muốn tiếp tục nói dối cả đời sao? Vẫn là nên nói cho hắn, Hoa Hỉ Nhi do dự không thôi.

Thấy nàng không nói lời nào, Lôi Thiên Kiêu cho rằng nàng còn đang suy nghĩ Bùi Diệc Hàn, tay nâng cằm của nàng lên.

“Nhìn ta!” Hắn không cho phép nàng ở trước mặt hắn nghĩ tới nam nhân khác.

Hoa Hỉ Nhi bị bắt ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Nàng nên hết thảy nói ra nhưng là nếu nói…… hắn sẽ thế nào? Nàng lại làm cho hắn hận nàng.

Lôi Thiên Kiêu tâm căng thẳng, hắn hôn thô lỗ, cúi đầu trừng trị cánh môi của nàng, dùng sức cắn môi đầu lưỡi thâm nhập cái miệng nhỏ nhắn, bá đạo cuốn lấy cái lưỡi thơm tho.

Hoa Hỉ Nhi nhắm mắt lại dùng sức hôn hắn. Phấn lưỡi cuốn lấy hắn cướp lấy hơi thở của hắn. Hai người hô hấp dồn dập, thân thể kề sát chặt chẽ không một khe hở.

“Chết tiệt…” Hắn cắn môi của nàng, thanh âm khàn khàn vừa đau khổ.

“Vì sao lại đối với ta như vậy? Vì sao…”

Vì sao quên không được nàng, vì sao tim luôn bị nàng nắm giữ, ngay cả trốn đều trốn không thoát, không lúc nào là không nghĩ tới nàng?

Tiếng hắn thống khổ làm cho lòng nàng đau đớn, nước mắt nhịn không được rơi ra.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi……” Nàng nói xong, gắt gao ôm hắn, làm cho hắn khổ 4 năm chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sao?

Nàng không nên lại ích kỷ! Cho dù hắn sẽ càng hận nàng, nhưng lúc đó nàng cam nguyện thừa nhận chỉ cầu hắn giải thoát muốn đau nàng một mình đau là đủ rồi.

“Ha ha…·” Lôi Thiên Kiêu đẩy Hoa Hỉ Nhi ra buồn cười nhìn nàng,

“Thực xin lỗi? Ngươi cũng có lúc ảm thấy áy náy sao?”

“Ta……” Hoa Hỉ Nhi cắn môi

“Ta… ta rất áy náy Lôi Thiên Kiêu.”

“Có ý gì?”.

Nàng tiếp tục nói cho xong:

“Năm đó, biểu tỉ cũng thích ngươi, bởi vì gả cho ngươi là tâm nguyện lớn nhất của biểu tỉ…

… cuối cùng ta đồng ý. Năm đó, ta không nên tìm Bùi Diệc Hàn diễn vở kịch kia lừa gạt chàng cho chàng hận ta”

Ngẩn ra nhìn nàng. “Vậy là sao ? Cùng Bùi Diệc Hàn diễn trò gạt ta ? Ngươi lời này là ..?

“Mẹ thϊếp muốn nên vì biểu tỷ, là thϊếp bức Bùi Diệc Hàn cùng nhau diễn trò.”

Nói ra hết rồi mở mắt trốn tránh hắn.

“Mai nhi…… cũng biết hết thảy sao?” Trừng mắt nàng.

“Không!” Hoa Hỉ Nhi lắc đầu

“Biểu tỉ cái gì cũng không biết, hết thảy đều là thϊếp quyết định.”

“Hết thảy tất cả đều là ngươi quyết định……” Lôi Thiên Kiêu buông tay nàng ra lui lại mấy bước, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

“Được lắm……” Hắn nở nụ cười, cười đến điên cuồng lại phẫn hận.

“Tất cả đều là ngươi quyết định…… ngươi ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền quyết định như vậy đối đãi với ta?”

Nàng tại sao lạ có thể như vậy, dễ dàng tặng hắn cho người khác, thậm chí nhất mực nói dối, làm cho hắn hận nàng bốn năm……

“Ta…” Hoa Hỉ Nhi muốn giải thích nhưng lại nói không nên lời. Nàng muốn nói gì? đều tại nàng……

“Hoa Hỉ Nhi!” Lôi Thiên Kiêu phẫn nộ bắt lấy nàng

“Ngươi dựa vào cái gì làm như vậy? Dựa vào cái gì một mình quyết định đùa giỡn ta?”

Hắn rống giận khi biết được chân tướng lại không làm cho hắn giải thoát, chỉ làm cho hắn càng hận nàng, nữ nhân chết tiệt! Nàng đem hắn thành cái gì? Là đồ chơi của nàng sao?

Hoa Hỉ Nhi thống khổ cắn cánh môi, chịu đựng đau khổ:

“Thực xin lỗi… Kiêu……”

“Không cần nói xin lỗi!” Lôi Thiên Kiêu thô bạo bỏ nàng ra , làm cho nàng ngã xuống đất

“Ta không muốn nghe ba chữ này Hoa Hỉ Nhi, ngươi đáng chết!”

Hoa Hỉ Nhi ngã ngồi trên mặt đất, trên người đau so với nỗi trong lòng có là gì, chỉ cúi đầu