Chương 6-2

“Mẹ đã biết vì sao lại không đồng ý.” Hoa Hỉ Nhi không hiểu, nếu mẫu thân biết, vì sao phải cự tuyệt?

“Bởi vì Mai nhi.” Hạ mẫu bất đắc dĩ nói.

“Biểu tỉ?” Hoa Hỉ Nhi sửng sốt một chút.

“Chuyện này với biểu tỉ có liên quan gì?”

“Con có biết Mai nhi cũng thích Lôi Thiên Kiêu không ?” Hạ mẫu nhìn nữ nhi, nhẹ giọng hỏi.

“Biểu tỉ… làm sao có thể?” Hoa Hỉ Nhi lắc đầu nhưng lập tức đã nghĩ đến khi biểu tỉ nhìn Lôi Thiên Kiêu có nét ngượng ngùng. Nàng vẫn nghĩ là bởi vì biểu tỉ trời sanh tính hay thẹn thùng ít khi cùng nam nhân tiếp xúc mới có như vậy, không nghĩ tới……

“Nhưng thế thì sao ?” Biểu tỉ thích Lôi Thiên Kiêu nhưng người mà Lôi Thiên Kiêu thích là nàng mà!

“Hỉ Nhi con có biết Mai nhi thân thể luôn luôn không tốt, nàng lại hay bị bệnh, đại phu nói nàng khả năng sống không quá hai mươi, tâm nguyện của nàng chính là được gả cho Lôi Thiên Kiêu……”

“Là biểu tỉ tới cầu xin mẹ ?” Hoa Hỉ Nhi ngắt lời mẫu thân, đôi mắt trừng lên

“Không phải.” Hạ mẫu nhanh giải thích

“Chuyện con cùng Lôi Thiên Kiêu Mai nhi hoàn toàn không biết, là cậu mợ đến cầu xin ta…… Hỉ Nhi, ẹm biết mẹ không nên làm như vậy nhưng từ nhỏ ta chứng kiến Mai nhi lớn lên mẹ cũng không đành lòng. Mai nhi luôn coi con là muội muội yêu thương con……”

“Con không cần!” Hoa Hỉ Nhi quả quyết cự tuyệt, kháng nghị nhìn mẫu thân.

“Đây là tình yêu không thể nói nhường là được, hơn nữa Lôi Thiên Kiêu cũng không phải là người có thể tuỳ ý sắp xếp.”

“Mẹ biết nhưng chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn Mai nhi thương tiếc chết đi sao? Mai nhi không giống con, nó nhu nhược sẽ không chịu nổi, nếu nó biết chuyện con cùng Lôi Thiên Kiêu chúng ta sợ nó không chống đỡ nổi……”

“Vậy con thì chống được chắc ?” Hoa Hỉ Nhi buồn cười nhìn mẫu thân.

“Bởi vì con thực kiên cường cho nên con có thể chịu được ư ? Mẹ, mẹ là mẹ của con ? Mẹ là người hiểu con nhất chẳng lẽ mẹ lại muốn giúp người ngoài ?”

“Ta……” Hạ mẫu không nói gì tận tình khuyên bảo nữ nhi.

“Hỉ Nhi mẹ biết con đau nhưng cậu cầu xin mẹ, cậu ấy là người thân duy nhất trong nhà của mẹ, trước đến giờ nó chưa xin ta cái gì vì Mai Nhi mà nó…”

“Con không biết, không biết” Hoa Hỉ Nhi hét to, che lỗ tai không muốn nghe.

“Mẹ đừng thế, con sẽ không đồng ý… Con muốn đi tìm biểu tỉ, muốn đi nói cho cô ấy chuyện con và Lôi Thiên Kiêu thuận tiện cự tuyệt cậu mợ. Nói xong nàng xoay chạy, mặc cho mẫu thân ở phía sau gọi.

Nàng nhanh chóng đi vào Bạch phủ tâm trí cuồng loạn làm cho nàng không thể tự hỏi, nàng thầm nghĩ nhìn thấy Bạch Mai Nhi nên nói thế nào

“Biểu tỉ!” Nàng vọt vào phòng Bạch Mai Nhi.

“Khụ khụ! Hỉ Nhi, sao em lại tới đây?” Nhìn thấy nàng, Bạch Mai Nhi vẻ mặt kinh hoảng vội vã đem bức hoạ trên bàn giấu. Nhưng không còn kịp rồi, Hoa Hỉ Nhi thấy được.

“Đây là……” Nàng nhìn bức hoạ, mi kia, mắt, mặt, thân ảnh kia… là Lôi Thiên Kiêu!

“Bị em nhìn thấy rồi.” Bạch Mai Nhi đỏ mặt, khẽ cắn môi.

“Em…… Trăm ngàn không thể nói cho ai đó!”

Hoa Hỉ Nhi nhìn Bạch Mai Nhi thẹn thùng nhưng ánh mắt yêu say đắm nàng sao trước kia lại không phát hiện ra ?

“Tỷ thích Lôi Thiên Kiêu?” Nàng thấp giọng hỏi.

“Ừ!” Đỏ mặt Bạch Mai Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

“Từ nhỏ ta đã thích hắn bất quá chỉ dám thầm mến, em cùng biết ta rất nhát gan, ta rất bội phục em dám cùng Kiêu ca ca mắng to ầm ỹ, muốn được giống như em nhưng là ta không dám.” Nói xong, nàng cô đơn thở dài.

Ai!

“Biểu tỉ! Cám ơn.”

Đột nhiên nàng che ngực thống khổ ho lên. Hoa Hỉ Nhi chạy nhanh giúp Bạch Mai Nhi vỗ lưng, lấy cho tỷ ấy chén trà nóng.

“Mau uống trà.” Bạch Mai Nhi cười tiếp nhận nhẹ một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn có buồn tủi.