Chương 6-1

Lôi Thiên Kiêu mắt đen lại tiến lên dùng sức tóm chặt cánh tay nàng.

“Chuyện ta không muốn làm không ai có thể bức ta, ngươi tưởng lấy việc này ra uy hϊếp được ta, không có cửa đâu!” Nói xong, hắn dùng lực buông nàng ra, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ chán ghét.

Nhịn xuống đau, Hoa Hỉ Nhi ngạo nghễ liếc mắt một cái, vẻ mặt khıêυ khí©h.

“Chẳng lẽ ngay cả mẹ nuôi cũng bức được ngươi?”

“Ngươi!” Lôi Thiên Kiêu trừng nàng. ( L : kẻ 8 lạng, ng` nửa cân = ’ =)

Nàng không ngại nhìn hắn, cao ngạo cùng hắn giằng co.

“Được lắm.” Lôi Thiên Kiêu lạnh lùng nở nụ cười.

“Tiểu Mãn biết chuyện ngươi cùng Bùi Diệc Hàn không? Nghe nói Bùi Diệc Hàn đối xử với Tiểu Mãn rất tốt nhưng trong lòng hắn còn có ngươi ?”

Hoa Hỉ Nhi không nói, Lôi Thiên Kiêu cho rằng chính mình nói trúng chỗ đau của nàng, cười đến trào phúng.

“ Ngươi có muốn ta sẽ đem chuyện đó nói cho Tiểu Mãn không ?”

Hoa Hỉ Nhi không nói, mắt nhìn xuống.

Lôi Thiên Kiêu ánh mắt lạnh hơn

“Cút! Mau đi nơi này! Nhìn thấy ngươi khiến cho người ta buồn nôn.” Hắn toàn thân rời đi.

Nghe được môn bị đạp thật mạnh Hoa Hỉ Nhi trong lòng rỉ máu. Nàng chạy nhanh che miệng không cho chính mình khóc thành tiếng. Vừa tự hỏi lòng : Nàng sai lầm rồi sao? Nàng làm sai rồi sao? Lúc trước nàng có phải hay không không nên làm như vậy? Nếu không hắn cũng không biến thành như vậy, bọn họ sẽ không thành ra như vậy……

Bọn họ sẽ hạnh phúc ở cùng một chỗ sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể đối địch, chỉ có thể đả thương nhau…

Năm đó lựa chọn nàng có phải hay không thật sự sai lầm rồi?

Nhắm mắt lại, Hoa Hỉ Nhi nhịn không được nhớ tới giấc mộng năm cũ

Mười sáu tuổi năm ấy nàng chờ sinh nhật của mình, chờ hắn tới cửa cầu hôn.

Về phần cùng Bùi gia hôn ước nàng tuyệt không để ý dù sao trong mắt Bùi Diệc Hàn chỉ có Tiểu Mãn chuyện hủy bỏ hôn ước Bùi Diệc Hàn cũng đồng ý. Khoảng một tháng sẽ đến sinh nhật của nàng nhưng Lôi Thiên Kiêu sắc mặt vẫn rất khó coi bởi vì nàng cùng Bùi Diệc Hàn hôn ước chưa có giải quyết. Nghĩ đến hắn tức giận Hoa Hỉ Nhi nhịn không được cười lên một tiếng.

Nàng luôn ôn nhu trấn an hắn, nói nàng nhất định sẽ giải quyết, thật vất vả mới kiềm chế hảo hắn kiên nhẫn thêm vài ngày.

Dù sao nàng cũng là của hắn và nàng muốn lấy hắn.

Vừa vặn hôm nay mẹ ở nhà nàng quyết định muốn cùng mẹ nói chuyện này, muốn mẹ cùng cha đi Bùi gia giải trừ hôn ước 2 nhà.

Đi vào đại sảnh nàng thấy mẫu than đang ngồi trên ghế nhìn thấy nàng vẻ mặt hơi cứng nhìn nàng.

“Mẹ làm sao vậy, sắc mặt mẹ hơi lạ” Hoa Hỉ Nhi nghi hoặc nhìn mẫu thân, rất ít khi nhìn thấy mẫu thân sắc mặt như vậy.

“Không có gì.” Miễn cưỡng cười, mang trà lên cúi đầu uống một ngụm.

“Ồ!” Tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng mẫu thân không nói, Hoa Hỉ Nhi cũng không hỏi nhiều, khuôn mặt tươi cười nhìn mẫu thân.

“Mẹ con có chuyện muốn cầu xin mẹ.”

Taybà hơi dừng một chút, ánh mắt nhìn nữ nhi liếc mắt một cái.

“Có chuyện gì?”

“Con muốn giải trừ hôn ước của Bùi gia, ta muốn gả cho Lôi Thiên Kiêu. Con cùng Lôi Thiên Kiêu đã có hứa hẹn hắn muốn vào ngày con đủ mười sáu tuổi tới cửa cầu hôn.”

Hạ mẫu buông bát trà, ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhi.

Nhận thấy mẫu thân biểu tình có vấn đề Hoa Hỉ Nhi trên mặt tươi cười thu lại.

“Mẹ thấy như thế nào? Con thật sự cảm thấy mẹ là lạ.”

Hạ mẫu khẽ thở dài.

“Hỉ Nhi, mẹ không thể đáp ứng con.”

Hoa Hỉ Nhi sửng sốt một chút, mày nhăn lại.

“Không thể đáp ứng con chuyện nào ? Giải trừ hôn ước hay chuyện gả cho Lôi Thiên Kiêu chuyện?”

“Cả hai.” Hạ mẫu biểu tình trầm trọng. Hoa Hỉ Nhi trừng mắt mẫu thân, nghĩ đến vừa mới tiến vào cửa mẫu thân trên mặt có vấn đề, còn có mẫu thân nghe được nàng muốn giải trừ hôn ước gả cho Lôi Thiên Kiêu trên mặt cũng không nhạc nhiên.

“Mẹ, người đã sớm biết chuyện con cùng Lôi Thiên Kiêu” Nàng hỏi.

“Đúng vậy!” Hạ mẫu gật đầu, than nhẹ một tiếng.

“Mẹ của con cũng không phải người mù, con cùng Lôi Thiên Kiêu tuy rằng thường thường cãi nhau nhưng hai người ánh mắt luôn nhìn nhau, mà khi Lôi Thiên Kiêu đến trên mặt con tươi cười nọt ngào, ta là mẹ con đương nhiên là nhìn ra.”