Chương 5-4

“A a –” Nóng cháy sâu quá, Hoa Hỉ Nhi lập tức lên tiếng thân thể mềm nhũn, vô lực nằm úp sấp ở trên giường.

“Ô…… Kiêu…… ta không cần……” Nàng cầu hắn đình chỉ, nàng chịu không nổi! Hắn lại tiếp tục đi xuống.

“Còn chưa đủ……” Hắn cúi đầu dùng sức cắn nàng kiên, muốn phá hư nàng, muốn nàng chết ở trong lòng hắn. Hắn tuyệt không buông ra nữ nhân đáng giận này!

“Ô……” Trên vai đau làm cho nàng nhíu mi, hoa tâm trong lúc đó cũng truyền đến cảm giác đau làm cho nàng run run không thôi.

“Còn chưa đủ…… ngươi đừng tưởng ta sẽ liền như vậy buông tha ngươi……” Hắn cắn răng nói nhỏ, nóng thiết sáp nhanh hơn.

“……” Hoa Hỉ Nhi hừ nhẹ thanh âm đều phát không ra, đầu ngón tay sớm trắng bệch, không rõ là thống khổ hay kɧoáı ©ảʍ trong đầu trống rỗng rốt cuộc không chịu nổi quyết đi qua.

“Hỉ Nhi…… ngươi đáng chết!” Thấy nàng đã ngất Lôi Thiên Kiêu gầm nhẹ, khuôn mặt anh tuấn thống khổ lại phức tạp. Hận nàng vì sao phải như vậy đối đãi hắn nhưng cũng hận chính mình, vì sao quên không được nàng…

Hắn dùng lực cắn nàng thế này mới cam tâm đem thân thể thả lỏng. Lôi Thiên Kiêu phức tạp ngón tay khẽ vuốt cánh môi sưng đỏ của Hoa Hỉ Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lưu lại nước mắt, da thịt tất cả đều là dấu vết của hắn. Muốn 1 lần lại 1 lần muốn nàng. Nàng có thể làm cho hắn mất đi lý trí, chỉ cần gặp được nàng đυ.ng chạm đến nàng, hắn liền trở nên không giống mình, ngay cả hắn đều cảm thấy thực xa lạ. Rõ ràng hận nàng lại không có lúc nào là không nhớ thương nàng, hắn thật đáng buồn —

Hắn tự giễu nở nụ cười tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn rất ôn nhu, sợ đánh thức nàng. Nàng nếu mà tỉnh hắn sẽ không thể nhìn nàng như thế hắn phải lạnh lùng, phải trào phúng, phải khinh thường, như vậy mới sẽ không bị nàng phát hiện – tim của hắn vẫn có nàng. ( L : lớp vỏ này liệu che đc mãi không huuynh)

Hắn sẽ không giẫm lên tự tôn của chính mình. Nàng đối của hắn rất tàn nhẫn làm cho hắn đau long, làm cho hắn hận, hắn nghĩ mình sẽ không hận nhưng làm không được, càng hận hắn bao nhiêu càng yêu nàng bấy nhiêu.

Không có yêu – sẽ không có hận.

Trong lòng hận làm cho hắn nói lời thương tổn nàng nhìn đến nàng chợt lóe rồi biến mất, hắn tuy rằng hoài nghi chính mình hay không nhìn lầm nhưng vẫn khó chịu.

“Hỉ Nhi…… Vì sao lại đối xử với ta như vậy ?…… vì sao ?”

Hắn thống khổ nhắm mắt lại không hiểu chính mình có gì không tốt, làm sao kém tên Bùi Diệc Hàn, vì sao nàng tình nguyện lựa chọn tên họ Bùi kia cũng không cần hắn? Mà chính mình lại vì sao phải hạ lưu như vậy rõ ràng nàng không thương hắn lại làm như vậy, bao năm qua rồi hắn lại vẫn là đối với nàng nhớ mãi không quên……

Lôi Thiên Kiêu chua xót nở nụ cười, cười chính mình ngốc cho dù trải qua bốn năm lại vẫn là không thể quên nữ nhân này.

“Ô, thực xin lỗi… Thực xin lỗi……” Đau kịch đột nhiên môi khẽ kêu lên, Hoa Hỉ Nhi thống khổ nhíu mày giống nhau gặp phải ác mộng dường nàng nhanh cầm lấy đệm giường cắn môi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

“Không cần… Thực xin lỗi……” Nàng đột nhiên mở mắt ra, mắt lại giật mình nhìn đôi mắt kia.

Vừa thấy nàng tỉnh lại, Lôi Thiên Kiêu trên mặt vẻ mặt lập tức chuyển lãnh đạm, cứng rắn, con ngươi đen lạnh lùng nhìn nàng, môi nhếch lên.

“Sao vậy ? Làm nhiều việc khuất tất hay sao àm ngủ cũng bất an như vậy?” Khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ lạnh lùng khinh miệt.

Không được mềm lòng cho dù muốn đem nàng ôm vào trong long nhưng hắn cắn răng chịu đựng. Hắn tuyệt sẽ không lại 1 lần nữa ngu ngốc.

Hoa Hỉ Nhi kinh ngạc nhìn Lôi Thiên Kiêu giống như từ mộng tỉnh lại, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa mặt của hắn.

“Kiêu, ta rất nhớ chàng” Nàng nói nhỏ, ánh mắt yêu luyến tiếc sợ hắn sẽ lại theo mộng biến mất. Nàng thật sự rất nhớ hắn nghĩ hắn tim đều đau, nhưng là lại không thể thấy hắn chỉ có ở trong mộng nàng mới gặp lại hắn……

Lời của nàng làm cho hắn vẻ mặt cứng đờ, đôi mắt quyến luyến kia, biểu tình nhu nhược đủ để cho lòng người mềm ra…

Nhưng là……

Hắn ánh mắt lạnh hơn gạt tay nàng ra, vẻ mặt khinh thường.

“Hoa Hỉ Nhi, ngươi nghĩ ta vẫn như là tên ngốc bốn năm trước sao?”

“Ta……” Hoa Hỉ Nhi ngẩn ra, ánh mắt dần dần thanh tỉnh. Lôi Thiên Kiêu khinh bỉ nhìn nàng xuống giường mặc quần áo.

“Ngươi cho là ta sẽ lấy ngươi sao ? Đáng tiếc ta không có hứng thú với nữ nhân đã bị nam nhân khác chạm qua ta ngại bẩn — hơn nữa tim của ngươi cũng thực bẩn.” Hắn cười khinh bỉ. ( L : chua quá trời…)

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vô tình. Hoa Hỉ Nhi nhìn hắn nhất thời thanh tỉnh biết đây là sự thật không phải mộng. Mà hắn sự thật ….hận nàng tận xương tuỷ.

Nàng nở nụ cười, rõ ràng đau lòng muốn khóc nhưng tự nhủ bản thân không được rơi lệ khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo không cam lòng yếu thế trả lời:

“Trải qua ngày hôm qua ta nghĩ mỗi người đều biết chúng ta ở trong phòng làm cái gì, ngươi xác định ngươi có thể không lấy ta sao?”