Chương 1-2

“May mắn ta đến đúng lúc bất quá Mai Nhi chỉ sợ đã bị ngươi dạy hư.”

Lôi Thiên Kiêu đi về phía Bạch Mai Nhi, ngón tay nâng lên khuôn mặt nàng, ánh mắt rất ôn nhu.

“Mai nhi, nàng thật đẹp làm cho ta thật muốn hôn.”

“Kiêu ca ca……” Bạch Mai Nhi đỏ mặt, thẹn thùng nhìn Hoa Hỉ Nhi liếc mắt một cái.

“Chàng đừng nói lung tung Hỉ Nhi ở đây!”

Lôi Thiên Kiêu thản nhiên nhìn Hoa Hỉ Nhi liếc mắt một cái.

“Tiểu anh đào thức thời nên đi đi , không cần quấy rầy ta cùng Mai nhi nói chuyện.”

“Họ Lôi kia ta mới cần nói với ngươi câu đó! Mau cút khỏi phòng tân nương ngay, và đừng gọi ta là “ tiểu anh đào”. Hoa Hỉ Nhi cũng trừng mắt nhìn Lôi Thiên Kiêu.

Nàng từ nhỏ luôn đối đầu với tên họ Lôi kia, hắn hơn n nagf bảy tuổi hai người xem như thanh mai trúc mã, bất quá là quan hệ thanh mai trúc mã rất “ác liệt” gặp mặt thế nào cũng phải đấu một trận.

“Vậy thôi! Vậy gọi ngươi tiểu lưu manh có vẻ cũng hay.” Lôi Thiên Kiêu cười đến ác liệt, ai chẳng biết Hoa Hỉ Nhi ở Hoan Hỉ thành này là nhân vật nổi danh, ở trong thành hoành hành ngang ngược, ai gặp cũng chạy mất dép thật không giống 1 cô gái gì cả.

Hoa Hỉ Nhi nheo lại mắt đẹp, cũng nở nụ cười vẻ mặt kiều diễm tươi cười làm cho người ta không dám nhìn nhưng loại tươi cười này Lôi Thiên Kiêu quá quen thuộc, trong lòng dâng lên một chút đề phòng.

“Họ Lôi ngươi tin không tin, bổn cô nương hôm nay có thể cho ngươi lấy không được tân nương, không vào động phòng được ?” Hừ! Nàng khuyên hắn tốt nhất thức thời nếu không đừng trách nàng ra tay cho hắn biết thế nào là lưu – manh – chân – chính. ( L : choáng, say sẩm, mình nhớ Hỉ Nhi ở bộ 8 ngoan phết mà, không nghề bản chất thật sự quả là….).

Lôi Thiên Kiêu nheo mắt hung tợn trừng mắt với nàng.

“Hoa Hỉ Nhi, ngươi dám?” Nữ nhân này thật sự là khiến người ta ghét mà!

Hoa Hỉ Nhi vênh lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khıêυ khí©h nhìn hắn.

“Ngươi có thể thử !” Xú nam nhân dám thách nàng xem ai chết trước ai!

Hai mắt đối mắt không ai nhường ai.

“Các ngươi…… được lắm!” Một bên Bạch Mai Nhi nhìn vừa bực mình vừa buồn cười

“Kiêu ca ca Hỉ Nhi tuổi còn nhỏ, ngươi cũng đừng cùng nàng so đo đi.”

“Hừ, ta thấy thật đáng thương cho Bùi Diệc Hàn trông thế nhưng lại phải lấy một con cọp mẹ.” ( L : ha ha) Lôi Thiên Kiêu hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía Bạch Mai Nhi, khuôn mặt anh tuấn lập tức ôn nhu.

“Vẫn là Mai nhi của ta tốt nhất, ôn nhu như nước lấy được nàng thật sự là phúc khí cả đời của ta .” Lôi Thiên Kiêu ngàn vạn nhu tình nói, ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắ của Bạch Mai Nhi.

“Ôi sao ta thấy thật đáng thương cho 1 bông ho xinh đẹp phải gả cho 1 tên thô lỗ, vô lễ như ngươi.” Một bên Hoa Hỉ Nhi cười lạnh.

“Hỉ Nhi!” Bạch Mai Nhi nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi nhẹ nhàng trách cứ.

“Đừng nói như vậy Kiêu ca ca rất tốt, có thể gả cho hắn tỷ thực rất hạnh phúc.” Nàng thẹn thùng nhìn Lôi Thiên Kiêu.

Hoa Hỉ Nhi nhún nhún vai rất tự mình hiểu lấy

.“Được rồi, xem ra ta chọc không lại 2 người, 2 người các ngươi muốn triền miên ngày tháng còn dài, không cần lãng phí thời gian cẩn thận trễ giờ lành! vậy… Bổn cô nương không quấy rầy các ngươi.” Nói xong, phe phẩy cái quạt ra đi không ngoảnh lại.

Trước khi rời đi, vừa vặn nghe được thanh âm Lôi Thiên Kiêu ôn nhu thấp thuần.

“Mai nhi, nàng thật sự đẹp quá……”

“Kiêu ca ca không cần………”

Sau đó là một trận trầm mặc. Nàng không quay đầu lại chỉ là bước chân lại nhanh hơn, thẳng đến sân rốt cuộc nghe không thấy thanh âm gì nàng mới dừng lại cước bộ. Cánh môi cười ngọt ngào biến mất, ánh mắt trần lặng, nắm chặt cái quạt trong tay thân thể rối loạn. Không biết đứng bao lâu, nàng nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ẩn. Thân ảnh cao lớn mặc áo đỏ đi qua nàng, cùng không thèm nhìn tới một cái, coi như nàng căn bản không tồn tại.

Mà nàng cũng xoay người ngẩng đầu đi, dường như không có việc xảy ra. 2 người lưng đối lưng đi ngược về 2 phía…… ( L : mỗi ng` 1 nơi…)