Chương 4-4

Tiểu Ưng nhi mẫn cảm phát hiện ra không khí khác thường bấn an nhìn bọn họ. “Bà nội…” Lôi phu nhân ôm lấy tôn nhi, vỗ nhẹ lưng trấn an bé, sau đó nhìn 2 kẻ giằng co hai người miễn cưỡng nở nụ cười hoà giải. ( L : thua phu nhân con biết ngày cố ý… ha ha)

“Này… 2 người các ngươi……” Cũng không đợi mẹ nói gì, Lôi Thiên Kiêu nhanh chóng đứng dậy tay bắt lấy Hoa Hỉ Nhi đem nàng đi.

“Lôi Thiên Kiêu ngươi làm cái gì?” Hoa Hỉ Nhi giãy dụa dùng chân đá đánh hắn.

“Bảo chủ hãy buông tiểu thư ra!” Hỉ Tước kinh hoảng ngăn cản.

“Tránh ra!” Lôi Thiên Kiêu rống giận đẩy Hỉ Tước ra, mặc kệ Hoa Hỉ Nhi giãy dụa một tay khiêng nàng lên thô bạo đem đi.

“Lôi Thiên Kiêu! Ngươi chết tiệt! Mau thả ta ra!” Hoa Hỉ Nhi rống giận, hai chân dùng sức tay dùng sức đánh lưng của hắn.

“Cứu mạng! Người đâu cứu ta!”

Nàng rống to cầu cứu người của Lôi phủ thấy Lôi Thiên Kiêu lửa giận đùng đùng hoàn toàn không dám tới gần, cũng không dám ngăn cản.

“Tiểu thư!” Hỉ Tước ở sau đuổi theo.

“Hỉ Tước, mau cứu ta!” Hoa Hỉ Nhi rống to.

“Bắt nha đầu kia lại cho ta!” Lôi Thiên Kiêu lớn tiếng ra lệnh.

Nghe được bảo chủ ra lệnh 1 đám người chạy đến bắt Hỉ Tước.

“A! Các ngươi làm gì? Mau thả ta ra!” Hỉ Tước kêu lên sợ hãi.

“Hỉ Tước!” Hoa Hỉ Nhi gọi tỳ nữ, giãy dụa càng kịch liệt.

“Lôi Thiên Kiêu chết tiệt ngươi muốn làm cái gì ? Mau buông Hỉ Tước ra! Mẹ nuôi mẹ ngăn cản tên điên này…” ( Lôi phu nhân : (đắc ý cười gian) xin lỗi conHỉNhỉ, ta chỉ mong con ta có vợ mà thôi, mong con hiểu cho tấm lòng người mẹ)

Nàng tức giận la hét ầm ĩ nhưng không ai giúp mình, điên chết mất đấm đá vô dụng đành dung mồm cắn vai hắn vậy.

Sự phản kháng lại làm cho Lôi Thiên Kiêu đi càng nhanh hơn, hắn dùng lực đá văng cửa phòng, đi vào trong đem nàng quăng đến trên giường.

“A!” Đau đớn làm cho Hoa Hỉ Nhi hừ nhẹ, nàng tức giận ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đây là phòng của hắn khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cảnh giác.

“Lôi Thiên Kiêu ngươi muốn làm gì?!” Nàng chạy nhanh xuống giường, muốn chạy khỏi nơi này.

“Sao ? Ngươi sợ?” Lôi Thiên Kiêu cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực tựa vào bên cạnh bàn đùa cợt nhìn nàng, bả vai hắn bị nàng cắn chảy ra máu, kèm theo lửa giận cuồng dã bộ dáng làm cho người ta kinh hãi.

Hoa Hỉ Nhi trừng hắn tuy rằng sợ hãi nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra kiêu ngạo,ngạo nghễ tuyệt không sợ hắn.( L : run cầm cập thế kia còn tỏ vẻ Nhi : liếc, mi im cho ta L : ta ko sợ, ta có Kiêu ca bảo kê, xì Nhi : đầu bốc khói, tên Kiêu chết tiệt )

“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Muốn đem ta nhốt tại nơi này? Hay là muốn dùng bạo lực làm cho ta sợ mà khuất phục? Loại như ngươi chỉ nghĩ được thế thôi sao ?”

“Ngươi vẫn như vậy mở mồm đã khiến người ta không ưa nổi” Lôi Thiên Kiêu lạnh giọng nói.

Hoa Hỉ Nhi dương môi, cười đến khıêυ khí©h.

“Không sao cả ta đã quen” Biết rõ đáp lời càng chọc giận hắn nhưng nàng vẫn khôngkhống chế được mình.

“Đáng ghét!” Quả nhiên vừa nghe Hoa Hỉ Nhi nói, Lôi Thiên Kiêu lửa giận rốt cuộc khống chế không nổi, thô bạo tóm lấy tay nàng, đem nàng đặt ở trên bàn.

“Đau!” Hoa Hỉ Nhi nhíu mày muốn giãy dụa, nhưng môi của hắn môi lại thô bạo hôn trụ nàng, hơi thở nóng bỏng nháy mắt tràn ngập miệng của nàng.

“Không –” Nàng kêu rên, muốn trốn nhưng hắn lại dùng sức cắn môi của nàng đau đớn làm cho nàng há mồm đầu lưỡi thô lỗ lập tức thâm nhập.

Thân người hắn gắt gao đè nặng nàng. Nàng giãy dụa ngực bị hắn cọ xát, mà thân thể bị hắn đè nặng thô bạo hôn làm cho nàng không thở nổi. Hoa Hỉ Nhi dùng răng cắn môi hắn.

“A!” Lôi Thiên Kiêu đột nhiên thét lớn một tiếng, nhanh chóng lui khỏi môi của nàng một chút máu đỏ tươi cũng tràn ra khóe miệng.

Hoa Hỉ Nhi dùng sức đẩy hắn ra xoay người chạy trốn, nhưng Lôi Thiên Kiêu đã nhanh chóng tóm lấy nàng ném lên giường.

“A –” Hoa Hỉ Nhi kêu lên, xoay người hoảng sợ nhìn hắn, môi bị sưng máu không biết là máu của nàng hay của hắn. Lôi Thiên Kiêu khẽ liếʍ môi, hắn nhếch môi vẻ mặt điên cuồng lửa giận.

“Được lắm!” Hắn cười đến rất lạnh, ngồi lên giường tới gần nàng.

“Lôi Thiên Kiêu ngươi muốn làm gì?” Hoa Hỉ Nhi hoảng sợ hét to, bối rối lui lui về phía sau.

“Ngươi nói xem?” Đem nàng bức đến góc, Lôi Thiên Kiêu nhẹ vỗ về mặt của nàng sau đó dụng lực chế trụ môi của nàng.

“Ngươi sẽ không biết ta muốn làm gì sao? Bùi Diệc Hàn dạy dỗ ngươi kiểu gì vậy? Ta cũng muốn xem thử hắn dạy ngươi được những gì ? ” Lời nói hạ lưu lại vũ nhục nhân làm cho Hoa Hỉ Nhi giận đỏ mắt.