Chương 4-3

“Cũng được.” Lôi phu nhân gật đầu.

“Lần này là cô nương nhà ai?”

Hoa Hỉ Nhi cố gắng làm như không thấy hắn cố đem toàn bộ lực chú ý đặt vào Lôi phu nhân.

“Con lần trước là đem bức hoạ của 3 tiểu thư danh môn cho tỉ phu xem qua nhưng anh ấy cũng không vừa lòng, lần này con đã cố gắng chọn được 2 người xuất sắc” Nàng nói xong mở ra một quyển bức họa.

“Đây là tiểu thư của vương gia năm nay mười 17 tuổi rất đẹp, am hiểu lòng người” “Vị này ta không cần.” Lôi Thiên Kiêu không đợi nàng nói xong, liền lạnh lùng nói.

Hoa Hỉ Nhi dừng một chút, trên mặt tươi cười không thay đổi liếc hắn. Thấy thế, Lôi Thiên Kiêu mắt trừng trừng.

“A, vị này tỉ phu không hài lòng! Vậy cuối cùng còn một vị này.” Nàng lại mở ra một bức họa khác.

“Đây là thiên kim tiểu thư Dương phủ, mẹ nuôi người xem Dương tiểu thư bộ dạng đẫy đà, tướng vượng phu như này nếu tỉ phu không vừa lòng Hỉ Nhi cũng thật sự hết cách.”

“Không cần, ta không có hứng thú.” Lôi Thiên Kiêu lại ngắt lời của nàng, ánh mắt lại như nhìn Lôi phu nhân, cũng không thèm nhìn nàng.

Hoa Hỉ Nhi khó xử nhíu mày.

“Tỉ phu cũng không vừa lòng vậy Hỉ Nhi thật sự không có biện pháp, mẹ nuôi thật xin lỗi lần này Hỉ Nhi chỉ sợ giúp không được gì.” Tốt lắm, nàng có thể kết thúc công việc!

“Không hài lòng? Con là làm sao không hài lòng?” Lôi phu nhân phát hỏa, lửa giận hừng hực trừng mắt

“Con nói xem con rốt cuộc muốn thế nào?”

Lôi Thiên Kiêu không nói lời nào, con ngươi đen lại thẳng tắp nhìn Hoa Hỉ Nhi nhưng nàng lại cúi đầu thu bức hoạ không đối mặt nhìn hắn.

Lôi phu nhân nheo lại mắt, nhìn hai người bộ dáng quỷ dị, lông mi toan tính

“Kiêu nhi có phải con muốn kết hôn Hỉ Nhi không ?”

“Hả?” Hoa Hỉ Nhi ngẩn cả người, nhanh chóng ngẩng đầu vội vàng mở miệng.

“Mẹ nuôi mẹ đang nói linh tinh gì thế?”

“Mẹ con sợ không lấy nổi người ta” Lôi Thiên Kiêu trào phúng cười, nhìn Hoa Hỉ Nhi ánh mắt lạnh lùng lại phức tạp.

Nghe được lời con nói Lôi phu nhân sửng sốt một chút tiện đà hưng phấn mà nở nụ cười.

“Thế nào? Con thật sự muốn lấy Hỉ Nhi?”

“Mẹ! Mẹ phải hỏi nàng có chịu hay không chứ ?” Lôi Thiên Kiêu nhìn Hoa Hỉ Nhi biểu tình chấn động ngạc nhiên trong lòng có vui sướиɠ.

Lôi phu nhân nhanh nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi

“Hỉ Nhi, Con……”

“Mẹ đợi chút!” Hoa Hỉ Nhi từ kinh ngạc đã hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt.

“Mẹ nuôi, mẹ đừng nghe tỉ phu nói bậy……”

“Mẹ, cô ấy sẽ không lấy con đâu, nhiều năm trước con đã bị cô ấy cự tuyệt mặc dù cô ấy đã trao thân mình cho con” ( L : ha ha, anh này gian tà, cừu giả ngây thơ….mượn dao gϊếŧ người..)

“Lôi Thiên Kiêu!” Hoa Hỉ Nhi vội vàng ngắt lời của hắn, bị hắn nói tức giận đến phát run.

“Ngươi câm miệng lại cho ta!”

“Như thế nào ?” Lôi Thiên Kiêu đùa cợt nhíu mày.

“Ngươi cũng sẽ sợ ta sẽ nói tiếp sao? Ngươi không phải không sợ đất không sợ sao?”

“Ngươi –” Hoa Hỉ Nhi tức giận trừng hắn, mà hắn khıêυ khí©h nhìn lại, khóe môi cười lộ vẻ lạnh lùng châm biếng.

Hắn cố ý!

Nàng biết, hắn cố ý muốn nàng ở trước mặt mọi người làm cho nàng khó xử, ánh mắt hắn lạnh như băng hận sâu đậm. Cho dù bốn năm trôi qua hắn vẫn hận nàng…… Hoa Hỉ Nhi hơi nhếch môi, ánh mắt hắn làm cho nàng cảm thấy đau lòng đó là nàng tự tạo nghiệp là nàng làm cho hắn thành như vậy.

Nàng thở sâu, không nghĩ lại đối mặt với sự hận của hắn.

“Hỉ Tước, chúng ta trở về.” Xoay người, nàng đi về hướng cửa.

“Sao nào muốn chạy trốn sao?” Lôi Thiên Kiêu cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng

“Hay là muốn trở về cùng muội phu khóc lóc ?”

Hoa Hỉ Nhi cắn chặt môi, quay đầu về phía hắn kiều mỵ cười bị kích động giận dữ và đau đớn, làm cho nàng nói lung tung.

“Ai có thể thắng được vẻ đáng thương của ngươi, ít ra Hàn còn hào phóng hơn ngươi nhiều” Nàng phun trào, nhìn thấy hắn đồng tửco rụt lại trong lòng dâng lên một chút hân hoan.

Lôi Thiên Kiêu híp con ngươi đen lửa giận làm cho hắn cả người cứng đờ, cuồng nộ trừng mắt nhìn nàng. Mà Hoa Hỉ Nhi cũng quật ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, không chịu thua cùng hắn đối đầu, không khí yên lặng làm cho người bên ngoài không dám hé răng.