Chương 4-2

Trong tay đau đớn làm cho Lôi Thiên Kiêu hoàn hồn. Hắn cúi đầu mới phát hiện trong tay cái chén sớm bị hắn bóp nát, mảnh nhỏ đâm vào trong tay máu tươi cùng nước trà chảy ra lòng bàn tay. Nhưng hắn không thấy đau, hoặc là trong lòng đau quá rồi

Lôi Thiên Kiêu chua xót nở nụ cười đã 4 năm qua đi, nàng lại vẫn là có thể ảnh hưởng tới hắn, mà hắn rõ ràng hận nàng vì sao lại quên không được nàng? Hắn nhắm mắt lại nắm chặt tay. Ngày đó hắn rời Hạ gia sẽ không muốn gặp lại Hoa Hỉ Nhi. Ngẫu nhiên đυ.ng phải trước mặt người khác bọn họ vẫn là đấu khẩu. Tựa như cái gì cũng chưa phát sinh, nếu không có người bọn họ đều làm như không thấy ngay cả nói chuyện với nhau một câu cũng không.

Sau này mẫu thân nói hắn muốn hay không lấy Bạch Mai Nhi hắn cũng không biết nên làm gì. Đối Bạch Mai Nhi hắn không có tình yêu nam nữ, hai người xem như thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ở trước mặt Bạch Mai Nhi hắn cùng Hoa Hỉ Nhi liền cùng thường lui tới cãi nhau vẫn che giấu mọi sự tình. Có khi hắn cố ý ở trước mặt Hoa Hỉ Nhi thân mật với Bạch Mai Nhi, tuy rằng hận vừa ti tiện có một tia hy vọng. ( L : anh yêu quá rồi, sao phải thế chứ..)

Hy vọng…… nàng sẽ có để ý hắn. Nhưng không có nàng vẫn lãnh đạm, thậm chí dùng cái loại này ánh mắt kia nhìn hắn làm cho hắn tức giận, mà đối mặt ánh mắt tín nhiệm của Bạch Mai Nhi làm cho hắn chột dạ. Hắn thống hận chính mình ti tiện, cũng thống hận người làm cho hắn trở nên như thế – Hoa Hỉ Nhi.

Cho nên đối mặt thê tử hắn chỉ có thể áy náy, hắn không thể yêu nàng, thậm chí còn không kịp yêu thương nàng đã ra đi, lưu lại Ưng nhi để hắn cô độc

Nương vẫn muốn hắn tái giá nhưng hắn làm như tai điếc mắt mù. Hắn chỉ cần có Ưng nhi là tốt rồi, hơn nữa hắn có lỗi Mai nhi. Ai biết mẹ lại tìm tới Hoa Hỉ Nhi……

Bốn năm không thấy, nàng một chút cũng không thay đổi bộ dáng yêu kiều vẫn làm cho hắn tim đập nhanh, vừa thấy đến bình tĩnh đã lâu lại nổi lên dao động. Vẫn còn có lực ảnh hưởng tới hắn.

“Lôi Thiên Kiêu…… Ngươi thật sự ngu ngốc!” Hắn tự giễu nở nụ cười, trong óc nhưng vẫn nghĩ thân ảnh kia. Nhớ lời của nàng, còn có nàng nhắc tới Bùi Diệc Hàn làm cho hắn vừa đố kị vừa hận.

“Đáng chết!” Cái nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc là đối hắn hạ bùa mê gì mà sao hắn quên không được nàng?

Lôi Thiên Kiêu phẫn hận đập mạnh vào bàn, phanh một tiếng gỗ lim cứng rắn nhất thời thành nứt thành mảnh nhỏ.

Hắn mới không thương nàng!

Đối với nàng hắn chỉ có hận!

Nàng vũ nhục hắn, trêu đùa làm cho tự tôn của hắn hung hăng bị nàng chà đạp và trái tim hắn bị nàng đâm rất đau.

Nàng nếu tái xuất hiện trước mặt hắn, hắn thề hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha nàng!

Tiểu anh đào, ngày ngươi mười sáu tuổi, ta liền tới cửa cầu hôn… Năm ấy, hắn ôm nàng, ở nàng bên tai nói nhỏ mà nàng cười rúc vào trong lòng hắn, chờ hắn lấy nàng vào cửa.

Nàng nói : nàng sẽ gả cho hắn, tuyệt không để hắn lấy bất kì ai, đời này hắn chỉ có thể lấy nàng.

Nàng thích cùng hắn đấu võ mồm, thích nhìn hắn thua lại nhìn nàng nghiến răng còn có ánh mắt không nề hà. Mỗi khi hắn bị nàng chọc giận sẽ trừng mắt kêu nàng tiểu lưu manh, mà hầu như hắn luôn gọi nàng tiểu anh đào, tiểu anh đào.

Hắn nói nàng giống anh đào mê người lại kiều diễm, cắn 1 ngụm. Đối với lời của hắn nói nàng không cho là đúng, thậm chí không cho phép ai kêu nàng như vậy, kỳ thật nàng thực thích hắn kêu nàng như vậy đó alf cách xưng hô riêng của hắn.

Khi đó, nàng thật sự nghĩ đến bọn họ sẽi như vậy cả đời cãi nhau, đấu võ mồm cả đời, cãi nhau cả đời, chỉ cần là theo hắn nàng nguyện ý.

Ai biết, kết quả cuối cùng cũng là như vậy……

Hắn hận nàng, hận thấu xương.

Đều là nàng quyết định như vậy nàng có gì tư cách mà oán thán ? Là nàng cố ý phải làm như thế……

“Tiểu thư đến Lôi gia bảo.” Hỉ Tước nhỏ giọng mở miệng, ánh mắt lo lắng nhìn chủ tử. Mấy ngày nay tâm tình chủ tử giống như không tốt so với bộ dáng ngang ngược trước kia rất lạ.