Chương 4-1

Hôm nay bước vào Hạ phủ, Lôi Thiên Kiêu hạ quyết tâm lần này tuyệt không làm cho kia nữ nhân lại lấy lí do nữa. Tháng sau chính là sinh nhật của nàng, nàng cùng Bùi Diệc Hàn hôn ước lại không có giải trừ, nàng làm cái gì vậy ? Hắn hờn giận hơi nhếch môi, mới đi tiến sân nghe thấy tiếng Hoa Hỉ Nhi cười duyên.

Hắn thích nghe tiếng của nàng nhất là lúc nàng cười, sáng loá làm người ta mơ hồ.

Bất quá nàng là đang cùng ai nói chuyện? Là Mai nhi sao?

Mới nghĩ, hắn chợt nghe đến giọng Hoa Hỉ Nhi.

“Hàn cái tên Lôi Thiên Kiêu đáng ghét kia vẫn thúc giục ta giải trừ với hôn ước với ngươi”

Lôi Thiên Kiêu mặt cứng đờ.

“A! Xem ra Lôi Thiên Kiêu thật sự mê ngươi thần hồn điên đảo.”Namnhân trầm thấp tiếng cười truyền ra.

“Hừ! Ta cũng chỉ là nhàm chán cùng hắn chơi đùa mà thôi, ai biết hắn lại thật lòng, ta luôn tìm cớ từ chối nhưng hắn vẫn thúc giục chết tiệt!” Hoa Hỉ Nhi chu cái miệng đỏ tươi, kiều mỵ ngồi Bùi mắt làm nũng nhìn hắn, ngón tay cọ vào ngực của hắn.

“Hàn, ngươi mau cưới ta vào cửa! Ta chịu không nổi lại cùng Lôi Thiên Kiêu dây dưa không rõ!” Nói xong nàng vẻ mặt chán ghét.

“Như thế nào?” Bùi Diệc Hàn gian tà cười, ngón tay nhẹ vỗ về mặt của nàng, khıêυ khí©h cánh môi.

“Tên Lôi Thiên Kiêu kia không thỏa mãn được ngươi sao?”

Hoa Hỉ Nhi khẽ cắn ngón tay hắn, thân thể càng tiến vào trong lòng hắn.

“Người ta cảm thấy ngươi lợi hại hơn.” Nàng khıêυ khí©h nhìn hắn, ngẩng đầu cánh môi hôn mặt hắn.

“Hoa Hỉ Nhi!” Lôi Thiên Kiêu lạnh lùng phẫn nộ ánh mắt thẳng nhìn hai người vô cùng thân thiết, hắn nắm chặt quyền muốn đem nàng kéo khỏi người Bùi Diệc Hàn.

Nhưng là, hắn mới vừa lời nói kia là ý gì… Hắn từ đầu tới đuôi đều bị đùa giỡn sao? Lôi Thiên Kiêu nhìn Hoa Hỉ Nhi, ánh mắt kích động mang theo cuồng nộ.

“Lời ngươi vừa mới là thật sao?” Nhìn thấy hắn xuất hiện, Hoa Hỉ Nhi có hơi sửng sốt nhưng lại vô tình cười.

“Như thế nào? Bị ngươi nghe được rồi!” Nàng bất đắc dĩ nhún vai.

“Được rồi ngươi đã biết vậy cũng tốt, chúng ta như vậy chặt đứt đi! Ngươi về sau không cần lại dây dưa với ta nữa.”

“Ngươi nói là thật sự?”

Hoa Hỉ Nhi nhìn hắn một cái cùng Bùi Diệc Hàn nhìn nhau cười.

Nàng xinh đẹp đứng dậy đi về hướng hắn, ngón tay nhẹ vỗ về ngực Lôi Thiên Kiêu

“Ai nha! Xem ra ngươi thật đúng là rấtyêu ta.” Nàng cười đến đắc ý, tư thái kiều mỵ.

“Bất quá ta lại chán ngươi ngán lắm rồi. Mấy ngày nay ngươi vẫn dây dưa làm cho ta một chút tự do đều không có, phiền chết được hơn nữa ta không nghĩ cùng Bùi giải trừ hôn ước đâu! Ta chỉ mong được nhanh gả cho Bùi.” Nói xong, mắt yêu say đắm sau ngắm Bùi Diệc Hàn liếc mắt một cái. Bùi Diệc Hàn ôm lấy mắt cùng nàng nhìn nhau qua lại, hai người cười đến ái muội. Xem hai người họ vô cùng thân thiết Lôi Thiên Kiêu tim đau đớn, hắn thật sâu nhìn nàng không thể tin được nàng lại đối xử với hắn như vậy.

“Ngươi không phải nói ngươi không thương Bùi Diệc Hàn sao?”

“A!” Hoa Hỉ Nhi che miệng nở nụ cười.

“Làm ơn, lời này mà ngươi cũng tin sao!” Nàng không thể tin nhìn hắn.

“Lôi Thiên Kiêu nhìn ngươi bình thường khôn khéo như vậy không nghĩ tới cũng ngu ngốc, cái loại này tùy tiện nói không nghĩ tới ngươi cũng sẽ tin là thật sao.” Nàng dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn. Mắt lộ vẻ khinh thường làm bị thương hắn.

Lôi Thiên Kiêu nở nụ cười.

“Thì ra từ đầu tới đuôi ta là kẻ ngốc ?” Hắn thanh âm khàn khàn, nhìn ánh mắt của nàng sớm không có tình yêu, chỉ còn lại hận, hắn bắt lấy tay nàng, lửa giận làm cho hắn nắm chặt.

“Đau!” Hoa Hỉ Nhi nhíu mày

“Ngươi buông!” Hắn dùng nắm làm cho nàng giãy không ra.

“Lôi Thiên Kiêu buông Hỉ Nhi ra!” Bùi Diệc Hàn lập tức tiến lên, dùng sức đẩy Lôi Thiên Kiêu ra đem Hoa Hỉ Nhi bảo hộ ở sau người, không đứng đắn nhìn hắn.

“Lôi Thiên Kiêu thân là nam nhân không cần như vậy làm nữ nhân khó xử đi?”

Lôi Thiên Kiêu không để ý tới hắn đôi mắt tức giận gắt gao nhìn Hoa Hỉ Nhi.

Mắt nàng có chỉ có lạnh lùng khinh thường.

“Ha ha……” Hắn nở nụ cười

“Được lắm, Hoa Hỉ Nhi ngươi được lắm!”Hắn cười to, ngực đau nhói.

“Lần này coi như ta xui xẻo, ta thua” Con ngươi đen lãnh đạm nhìn nàng, ánh mắt băng hàn.

“Yên tâm, ta cũng sẽ không lại dây dưa với ngươi, may mắn ngươi cũng không muốn gả cho ta thực làm cho người ta may mắn nếu không cưới nữ nhân vô sỉ như ngươi ta cảm thấy thẹn mà chết” Lôi Thiên Kiêu lạnh giọng nói nhanh chóng xoay người rời đi. Từ đó về sau hắn không hề bước vào Hạ phủ 1 bước.

Đối với nữ nhân đó Hoa Hỉ Nhi hắn không hề có yêu, chỉ có hận…