Chương 3-3

“2 người các ngươi thôi đi” Ngồi ở một bên Bạch Mai Nhi chịu không nổi lắc đầu.

“Hỉ Nhi, ngươi đừng nói chuyện chọc Kiêu ca ca tức giận.”

“Ta nào có ?” Hoa Hỉ Nhi trợn to mắt, vẻ mặt không phục nhìn về phía Bạch Mai Nhi.

“Biểu tỉ, rõ ràng là hắn gây sự với em trước mà! Ngươi làm sao lại nói giúp hắn”

“Ta…… Ta nào có?” Bạch Mai Nhi đỏ mặt, thẹn thùng nhìn Lôi Thiên Kiêu một cái.

Lôi Thiên Kiêu hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn khuôn mắt đáng giận

“Tiểu anh đào, Mai nhi không như ngươi nàng biết phân rõ phải trái”

“Họ Lôi kia ngươi nghe không hiểu tiếng người hay không? Không cần gọi tiểu anh đào.” Hoa Hỉ Nhi trừng hắn, người này cứ mở mồm là kêu nàng tiểu anh đào, tiểu anh đào nàng làm gì mà tiểu cơ chứ?

“Ta đã gọi thế 15 năm rồi”

Nàng luôn một thân hồng lại càng là kiều diễm động lòng người, tựa như hoa anh đào đỏ tươi làm cho người ta muốn cắn một. Nghĩ đến con ngươi đen có một chút ánh lửa, nóng rực nhìn nàng còn có cái miệng đỏ au nhỏ nhắn. Nhìn thấy hắn chằm chằm nhìn Hoa Hỉ Nhi hung tợn trừng hắn liếc mắt một cái. Nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm lại, hắn nở nụ cười cười trở nên ái muội.

Một bên Bạch Mai Nhi thấy bọn họ tựa hồ còn muốn tiếp tục ầm ĩ, đang muốn đứng dậy hoà giải thì tỳ nữ lại đột nhiên đi đến.

“Tiểu thư phu nhân tìm người, muốn người trước phủ.”

“Mẹ tìm ta?” Bạch Mai Nhi sửng sốt một chút. Chỉ phải bất đắc dĩ nhìn về phía hai người, ôn nhu dặn dò.

“Ta đi về trước các ngươi đừng cãi nhau nữa.”

“Là hắn gậy sự trước!” Hoa Hỉ Nhi hừ lạnh, mắt liếc Lôi Thiên Kiêu.

Lôi Thiên Kiêu không để ý tới nàng ôn nhu nhìn Bạch Mai Nhi, quan tâm dặn dò.

“Mai nhi trời vào đông rồi, ngươi mặc ấm một chút, hôm nào ta sẽ mang cho nàng 1 thnag thuốc bổ bồi dưỡng thân thể nhé”

“Cám ơn Kiêu ca ca.” Bạch Mai Nhi ôn nhu cười, ánh mắt thật sâu nhìn Lôi Thiên Kiêu rồi mới xoay người đi theo tỳ nữ.

“Ghê tởm! Đối với biểu tỉ ta nói chuyện liền ôn nhu như vậy,thật buồn nôn……” Hoa Hỉ Nhi làm ra biểu tình ghê tởm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn.

“Đương nhiên nhẹ nhàng để ngươi được đằng chân lân đằng đầu à.” Lôi Thiên Kiêu nhanh chóng cãi lại, tay bá đạo đem nàng kéo vào trong lòng.

“Hơn nữa, người này tính tình cay nồng tính tình, đối với ngươi ôn nhu là 1 quả hồng mềm mà thôi.”

Cúi đầu, hắn khẽ cắn nhẹ vào môi nàng.

“Đau…… Ngươi không cần lưu lại dấu vết!” Hoa Hỉ Nhi đẩy hắn ra, mắt đẹp tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Đây là bên ngoài nha! Ngươi không sợ bị ai nhìn thấy sao?”

“Ngươi sợ sao?” Hắn mới không cần ánh mắt vẫn truy đuổi nàng. Hắn chỉ biết hắn muốn nàng! Khi nàng vẫn còn là đứa nhỏ đã rất xinh đẹp, đôi măt to tròn chớp chớp nhìn hắn, cầm tay hắn cười cười, mồm cắn ngón tay hắn….. Hắn vẫn nhớ rõ khi đó nàng phải đi hắn chỉ có thể nhìn khuôn mặt kia cười. Hắn vẫn nhìn nàng, nhìn nàng bập bẹ nói chuyện, nhìn nàng lay động đi đường, nhìn nàng một ngày một ngày trở nên xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn cũng càng ngày càng sắc nhọn.

Thoáng cái nàng đã biến thành một cô nương cái nhanh mồm nhanh miệng. Cứ mở miệng là cùng hắn cãi nhau, hắn tức giận đến nghiến răng.Một chút cũng không giống như trước đáng yêu cực kỳ!

Nhưng là ánh mắt của hắn lại vẫn là rời không được nàng.

Chỉ có nàng, mới có thể làm cho hắn náo loạn, trong lòng hắn luôn luôn chỉ có hình ảnh của nàng.Lại làm cho hắn thần hồn điên đảo, làm cho hắn mê muội không thể tự kềm chế, thầm nghĩ có được nàng.

“Đương nhiên sợ.” Hoa Hỉ Nhi cười đến ngọt, cánh tay tuyết trắng ôm cổ hắn phấn lưỡi khẽ liếʍ qua môi của hắn.

“Ngươi đã quên sao? Ta có vị hôn phu!” Nàng biết hắn nghe đến “vị hôn phu” ba chữ này hắn sẽ nhíu mày, hì hì! Nàng thích hắn vì thế mà tức giận, thích sự phản ứng của hắn.Nam nhân này luôn ở cạnh nàng. Nàng nhớ rõ mới trước đây nàng luôn đi theo sau hắn yêu thích quấn quít lấy hắn, tìm hắn đấu võ mồm. Nàng thích nhìn hắn tức giận làm cho tâm tình của nàng sung sướиɠ, cho nên càng thích cùng hắn cãi nhau.