Nhưng hôm nay có Hàn Giang ở đây, tựa như chẳng có nguy hiểm gì.
Cô uống hai hớp đã uống cạn ly, liếʍ liếʍ môi. còn muốn nữa.
Hàn Giang không cho: “Đỡ ghiền là được rồi.”
Kết thúc một tăng, mọi người đi đánh bida, đây là môn mà lần nào bọn họ tụ tập cũng đều chơi.
Thời gian vẫn còn sớm, Hàn Giang thấp giọng hỏi cô: "Muốn đi không, hay là về nhà?"
Hôm nay Ôn Nhan có hơi phóng tính, muốn chơi cho đã: "Muốn đi."
Hàn Giang gật đầu, cầm theo cặp của cô đi tới trước.
Quán chơi bida này là nơi bọn họ thường xuyên đến, chỗ cũ, vị trí cũ, rất nhanh đã chơi mấy ván, Ôn Nhan nói là đến chơi, nhưng thật ra cô chỉ phụ trách ngồi nhìn, thuận tiện trông đồ giúp mọi người.
Tư thế đánh bóng của Hàn Giang cực kỳ đẹp, rất chuyên nghiệp, ánh mắt cô vẫn luôn di chuyển xung quanh anh.
Cách mấy bàn có một tên nhóc, la làng la lửa, giọng rất lớn, khi chơi vô tình đυ.ng phải một người bên này, hai đám người suýt thì xảy ra mâu thuẫn, được Lục Phi can ngăn.
Có Ôn Nhan ở đây, Hàn Giang không muốn gây chuyện, gọi cô chuẩn bị về nhà.
"Em đi WC một chút." Ôn Nhan đưa áo khoác trong lòng cho hắn, ra đại sảnh, quẹo vào hành lang.
Có người đưa cho Hàn Giang một túi văn kiện: "Suýt nữa là quên đưa cho mày, hôm qua tao đã đánh dấu xong hết rồi, đáp án ở cuối."
Hàn Giang đặt đồ vào túi Ôn Nhan, cụng tay với người nọ: "Cảm ơn."
Khi Ôn Nhan ra khỏi nhà vệ sinh, trên hành lang chạm mặt phải một người, cô đi bên trái, hắn ta cũng đi bên trái, cô đi bên phải, hắn ta cũng đi bên phải, người đối diện cười: "Người đẹp, đi bên nào?"
Ôn Nhan ngẩng đầu, người đối diện trông không lớn lắm, trạc tuổi Hàn Giang, mặc áo da, trong quán còn đeo kính râm, nhai kẹo cao su, nghiêng đầu nhìn cô.
Trên người toàn mùi rượu và mùi thuốc lá làm người khác sặc muốn chết, Ôn Nhan nhíu mày, nhích sang một bên, muốn để hắn ta đi trước.
Ai ngờ đối phương thế mà lại lùi một bước, cản đường cô: "Cô em ở bàn nào, kết bạn được không?"
Ôn Nhan không muốn nói chuyện với hắn ta, lạnh mặt nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh."
Người đàn ông đã quen nhìn mấy cô gái miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, trên mặt vẫn treo nụ cười khiến người ta chán ghét, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô.
Ôn Nhan phản xạ có điều kiện mà giật khỏi tay hắn ta, nhưng sức hắn ta quá lớn, mặt cô lập tức đỏ lên: "Anh buông tôi ra… Hàn Giang!"
Nghe được cái tên Hàn Giang, người đàn ông hình như hơi sửng sốt, không đợi hắn ta kịp phản ứng, trên hành lang rất nhanh đã xuất hiện thêm một người, đi vài bước chen vào giữa hai người, trực tiếp đánh vào bàn tay đang nắm lấy Ôn Nhan của hắn ta, che chở người ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo làm người khác cảm thấy sợ hãi nhìn chằm chằm người đối diện: "Con mẹ nó, mày muốn chết!"
Người đối diện nhìn thấy Hàn Giang, nhướng mày: "Đúng là mày, tao còn tưởng là trùng tên đấy."
Hắn ta đánh giá Hàn Giang trên dưới: "Hàn thiếu gia, về hồi nào vậy? Cũng không nói cho tao biết, để tao đón gió tẩy trần cho mày."
Hàn Giang không cảm xúc nhìn hắn ta, hoàn toàn không để người ta vào mắt, sự khinh thường biểu hiện rất rõ ràng: "Âm Thích, đừng có kiếm chuyện."
Năm đó một mình Hàn Giang chọi 7 người, đại ca của đối phương là Âm Thích.
Lần hẹn đánh nhau đó, Âm Thích thua rất thê thảm, rất mất mặt, vốn dĩ việc này đã qua, nhưng cố tình sau đó cô gái mà Âm Thích vẫn luôn theo đuổi thích Hàn Giang.
Có thể khiến đàn ông kết thù kết oán chỉ có hai nhân tố cơ bản, mặt mũi, con gái.
Cả hai đều có.
Hận thù cứ thế mà hình thành.
Mấy năm sau, hắn ta trong tối ngoài sáng nhiều lần kiếm chuyện, cũng không thể làm gì Hàn Giang, cho đến khi Hàn Giang xuất ngoại, hắn ta mới dừng lại.
Âm Thích là một tên lòng dạ tiểu nhân, dù có mặt tiền sáng sủa, cũng không thể che giấu bản chất của mình, bối cảnh trong nhà sâu, thiếu gia ngông cuồng, muốn làm gì thì làm đó.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn Ôn Nhan ở phía sau Hàn Giang, ánh mắt tối đi.
Hàn Giang kéo phù hiệu trên ngực Ôn Nhan xuống cầm trong lòng bàn tay, bên trên có tên và lớp của cô.
Âm Thích nhếch môi: "Bạn gái mày?"
Ánh mắt Hàn Giang lạnh lẽo: "Tao cảnh cáo mày, đừng có động vào cô ấy."
Người ở đại sảnh nghe thấy có động tĩnh, kéo tới hai mươi mấy người, đứng đầy trên hành lang, thanh thế to lớn.
Lục Phi dẫn theo người của Nhất Bang đến đứng bên cạnh Hàn Giang, xắn tay áo lên, trong tay còn cầm theo vỏ chai bia: "Không có gì chứ?"
Cậu ta vừa nhìn thấy Âm Thích, lại nhìn đám người phía sau hắn ta, hoá ra những tên lưu manh không biết tốt xấu ở đại sảnh là người của hắn ta.
Lục Phi cười lạnh: "Khó trách."
Sắc mặt Âm Thích thay đổi: "Mày có ý gì?"
Không khí căng thẳng.
Bà chủ quán bida sợ xảy ra chuyện, chạy nhanh tới khuyên can, tất cả mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt.
Lục Phi không phải người sợ chuyện, cậu ta biết rõ mọi chuyện, vừa muốn tiến lên, Hàn Giang đã ngăn lại: "Bỏ đi."