Chương 9

Bây giờ không thể so với trước kia, lên đại học, dù cho không đánh nhau trong trường, nhưng nếu bị giảng viên biết được vẫn ảnh hưownhr đến hồ sơ và bằng tốt nghiệp.

Nhiwwuf người như vậy, nhất định là đến tay cảnh sát.

Giữa hai người bọn họ có ân oán, hắn không muốn liên lụy đến người khác.

Hàn Giang di chuyển tay, nắm chặt lấy cổ tay Ôn Nhan: "Sau này nhìn thấy tao, tốt nhất là mày nên đi đường vòng."

Hắn ra hiệu cho người của mình, dẫn Ôn Nhan rời khỏi đám đông.

Phía sau, Âm Thích nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh kia, nhớ tới dáng vẻ che chở của Hàn Giang, bỗng cảm thấy, chuyện này hình như khá thú vị

Chỗ chơi bida khá xa nhà, Hàn Giang bắt xe, trên đường về hai người không nói gì, nhưng khi sắp về tới nhà, Hàn Giang bảo tài xế dừng xe lại, hai người xuống xe.

Ôn Nhan đi theo hắn, đi học bên hồ: "Chúng ta đi đâu?"

"Chóng mặt, muốn hóng gió cho tỉnh táo một chút." Hắn quay đầu nhìn cô: "Mùi rượu trên người em tan chút rồi hãy về, bằng không dì Tĩnh của em biết tôi dẫn em đi uống rượu, sẽ gϊếŧ tôi."

Ôn Nhan cúi đầu cười cười: "Cũng phải."

Hai người ngồi bên bờ hồ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Hàn Giang nói: "Vừa rồi sợ không?"

Ôn Nhan lắc đầu: "Không sợ."

"Lá gan cũng không nhỏ."

"Không phải có anh ở đó sao?" Ôn Nhan cũng nhìn hắn.

Hai người chạm mắt một lát, đều bật cười.

Khoé môi Ôn Nhan vẫn còn cong cong, tầm mắt dời xuống, bỗng thấp giọng kinh hô một tiếng.

Trên tay hắn có vết máu, còn hơi khô.

Trong lòng bàn tay, còn đang nắm chặt một chiếc kim nhỏ, là phù hiệu của cô.

Kim cài trên phù hiệu rất nhỏ, tuy miệng vết thương không lớn lắm, nhưng sức hắn mạnh, ghim vào thịt, rất sâu.

Lúc đó không có cảm giác, bây giờ cũng không cảm thấy gì, vết máu đã khô, miệng vết thương rất nhanh cũng sẽ lành.

Nhưng Ôn Nhan lo lắng, sắc mặt cũng thay đổi: "Sao anh không nói!"

Hàn Giang cảm thấy buồn cười: "Nói cái gì?"

Hắn lắc lắc tay: "Không thấy, không khác bị Dung ma ma đâm kim là mấy."

Ôn Nhan tức giận: "Còn cười."

Cô lấy một miếng khăn giấy ướt trong cặp ra: "Lau đi."

"Đừng để đυ.ng vào vết thương, lau gần nó thôi." Cô dặn dò.

Hàn Giang nhận lấy, làm theo.

Ôn Nhan nhìn hắn lau một cách qua loa có lệ: "Người kia là ai?"

Hàn Giang nhét khăn ướt đã dùng xong vào bên hông cặp cô, hai tay chống ra sau, hơi hơi ưỡn người, nhìn chằm chằm bầu trời chỉ có mấy ngôi sao: "Âm Thích."

Ôn Nhan không biết tên này, nhưng cái tên này vừa rồi cũng xuất hiện trong đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.

Hàn Giang dùng dăm ba câu nói xong mọi chuyện giữa hai người họ.

Ôn Nhan bừng tĩnh đại ngộ.

Hoá ra người đánh nhau với hắn năm lớp 11 là hắn ta.

Ấn tượng của cô rất sâu, năm đó cô học lớp 8, hắn học lớp 11.

Cấp hai tan học khá sớm, thỉnh thoảng Ôn Nhan sẽ đến tiệm sách gần đó chờ hắn tan học, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Nhưng hôm đó hắn mãi mà vẫn không tới tìm cô.

Sau đó Ôn Nhan đi đến trường mới biết hắn đánh nhau với người khác, còn là 1 chọi 7, cổ tay và cánh tay đều là máu, đang xử lý vết thương ở phòng khám nhỏ đối diện trường.

Cô đứng ở cửa không dám vào, rưng rưng nhìn hắn, ánh mắt kia giống như Hàn Giang đã bị thương nặng sắp chết đến nơi, Hàn Giang ngoắc ngoắc ngón tay bảo cô vào trong, làm dữ với cô: "Không cho phép nói với mẹ tôi, nghe không."

Cô gái nhỏ gật đầu, nước mắt theo động tác này mà rơi xuống, Lục Phi ở bên cạnh nói: "Nhìn mày doạ người ta rồi kìa, mày đúng là không biết nói chuyện."

Hàn Giang nhìn cô hình như rất lo lắng, giọng nói cuối cùng cũng mềm lại một chút: "Đừng khóc nữa, chút vết thương nhỏ có là gì đâu."

Sau khi xử lý xong vết thương, hắn giống như người không bị gì, tùy ý đội nón lưỡi trai lên đầu: "Về nhà mẹ tôi có hỏi, thì nói không biết, nhớ không?"

Ôn Nhan đỏ mắt: "Vậy anh nói thế nào?"

"Tôi tự có cách."

Sau đó không biết Hàn Giang giải thích thế nào, dù sao Thi Tĩnh cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Một cơn gió thổi qua, làm cay mắt Ôn Nhan, cô xoa xoa, quay đầu nhìn hắn: "Sau này có khi nào anh ta tìm anh kiếm chuyện nữa không?"

Hàn Giang cười lạnh: "Tôi sợ cậu ta?" Dừng lại một chút, hắn đưa phù hiệu cho cô: "Sau này đừng đeo nữa, hoặc là vào trường rồi hãy đeo."

Ôn Nhan nhận lấy, gật đầu.

Ngón tay cô cọ cọ vào phù hiệu: "Anh muốn cho em cái gì?"

"Về nhà rồi nói." Hàn Giang quay đầu: "Nói trước, thi thử tại sao lại thế."

Trước kia dù Tiếng Anh không được, cũng không đến mức thi ra số điểm kia.

Ôn Nhan sửng sốt, không ngờ hắn sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này: "Em cũng không biết."

"Cơ thể không khỏe, làm qua loa?"

Ôn Nhan không muốn tìm cớ cho mình: "Không có, chỉ là thi không tốt mà thôi."

"Cảm thấy khó chỗ nào?"

"Ngữ pháp, vẫn luôn rất yếu."

Hàn Giang cười khẽ một cái, cảm thấy cô nhận thức rất rõ ràng điểm yếu của mình.