Chương 7

Khi đến Đại Thế Giới, những người trong nhóm đã đến đông đủ, nhìn thấy Hàn Giang, đầu tiên là ồn ào chào hỏi, tỏ vẻ nghênh đón du học sinh trở về nước, sau đó bọn họ nhìn thấy Ôn Nhan phía sau Hàn Giang.

Cô gái nhỏ gầy gò, váy móc dây cao bồi, buộc hai bím tóc phương Tây, rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hàn Giang.

Yếu ớt dễ bị đẩy ngã, dáng vẻ như bong bóng nước hoàn toàn không phù hợp với các người già đời như bọn họ.

Lại oanh tạc một trận.

Lần trước gặp Ôn Nhan đã là hai năm trước, khi đó Ôn Nhan mới lớp 10, gương mặt vẫn còn đậm chất trẻ con, y như con nít.

Bây giờ gặp lại, đã là thiếu nữ, rất xinh đẹp, nhưng thiên về thoải mái tự nhiên, không có tính công kích, khiến người ta không tự giác mà muốn lại gần.

Lục Phi cầm đầu, một đám người lập tức để du học sinh mới về nước sang một bên, vây quanh Ôn Nhan hỏi han ân cần, đồ ăn đồ uống chất chồng như núi trước mặt cô, y như sói đói.

Đám người này rất thích làm bậy, nhưng cũng không có ý xấu, Hàn Giang ngồi một bên, khui chai bia, vừa uống vừa nhìn khắp nơi.

Không tới một lúc, Lục Phi thò tới, tay cầm chai bia cụng với hắn: "Thế nào, Hàn thiếu gia, mới về nước đã quen chưa?"

Hàn Giang vẫn tích chữ như vàng như cũ: "Còn được."

Lục Phi ăn mặn hoa hoè loè loẹt, trông bần bần, nhưng giá cả của bộ đồ được thiết kế riêng trên người lại không rẻ chút nào, nâng tay lên, chống lên bàn: "Tao nghe ba tao nói, Tiểu Sơn Lâu lại đang kêu gọi góp vốn gì đó, xây càng lúc càng lớn, mày nghĩ kỹ chưa, vẫn kiên trì học Tiếng Pháp, hay là về giúp ba mày?"

Hàn Giang không trả lời.

Tổ tiên nhà họ Hàn mấy đời làm kinh doanh, tới đời ông nội hắn, lại chuyển sang làm kinh doanh chuỗi khách sạn, bây giờ Tiểu Sơn Lâu mở rộng cả nước, trong thành phố này có năm sáu cái.

Ba của Hàn Giang - Hàn Tuyết Tùng, khi còn trẻ là một người rất tùy hứng, cùng vợ mình là Thi Tĩnh suốt ngày tình thơ ý họa, phong hoa tuyết nguyệt, trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm cũng không biết, y như trên trời rơi xuống, hoàn toàn không hề hứng thú với chuyện kinh doanh.

Sức khoẻ ông cụ Hàn không tốt, Hàn Tuyết Tùng bị bắt phải tiếp nhận sản nghiệp, sau đó thế mà lại làm rất khá, nhưng đã nhiều năm trôi qua, ông vẫn không thích làm ăn kinh doanh như cũ, năm trước đã nói với hắn, 50 tuổi ông sẽ về hưu, giao Tiểu Sơn Lâu lại cho con trai, mình thì mang vợ đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng cuộc sống.

Năm 22 tuổi Hàn Tuyết Tùng cưới vợ sinh con, đến bây giờ đã hơn 40, đang lúc tráng niên, vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, y như anh trai Hàn Giang, khi ông 50 tuổi, Hàn Giang 27 - 28 tuổi, đúng tuổi lập nghiệp.

Nhưng năm đó khi Hàn Giang thi đại học, có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại nhưng lại không chịu, chạy tới khoa Tiếng Pháp đại học C, nói sau này muốn làm phiên dịch.

Hàn Tuyết Tùng cũng không vội, dù sao vẫn còn sớm, ông có rất nhiều thời gian chơi với hắn.

Lục Phi thấy Hàn Giang không quan tâm, cũng không hỏi thêm, cười khà khà hai tiếng, chuyển chủ đề: "Người ta xin về nước làm thủ tục ít nhất cũng phải hai ba tháng, mày thì không tới một tháng, làm gấp à, mày gấp cái gì?" Lục Phi cười xấu xa: "Có phải ở bên đó chơi quá trớn không, làm ra mạng người, vội vã chạy trốn về nước?"

Hàn Giang không thích nói chuyện xà lơ với cậu ta, đá cậu ta một cái: "Im đi, quản cái miệng mày cho tốt."

Lục Phi cũng không đám người kia, suốt ngày vênh mặt hất hàm sai bảo người khác, ở trước mặt Hàn Giang đúng là không biết giận, cậu ta xua xua tay nói: "Đến đây, tao tiếp mày."

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, đã có người uống say, ôm microphone không buông tay, rất nhiều người tụ tập trước màn hình chụm đầu ca hát, bàn ăn ở phía bên này thì lạnh lẽo.

Em gái nhà Hàn Giang đương nhiên là được yêu thương, dĩa của Ôn Nhan tràn đầy đồ ăn, cô ăn không vô, ngồi bên cạnh Hàn Giang, nhấp môi uống nước.

Trên bàn có thuốc lá, Hàn Giang sờ soạng lấy ra một điếu.

Trong tầm tay Ôn Nhan có bật lửa, cô cầm lấy, thuận tay bật, đưa đến gần miệng hắn.

Hàn Giang híp mắt, cánh tay đặt trên ghế dựa sau lưng cô, đầu nghiêng nghiêng về phía cô, cô lập tức bật lửa.

Hai người không phát giác cái gì, hành động rất tự nhiên, nhưng ở trong mắt Lục Phi, lại có gì chút hài hoà không tên.

Hàn Giang rất ít khi hút thuốc.

Chỉ có khi nào tâm trạng vô cùng thoải mái hoặc cực kỳ bực bội mới hút mấy điếu.

Hàn Giang nhìn Ôn Nhan qua làn khói trắng một lát: "Muốn uống rượu không?"

Ôn Nhan chớp mắt: "Em có thể không?"

Hàn Giang rót cho cô nửa ly RIO: "Màu sặc sỡ là rượu nhẹ, nồng độ thấp, khá giống đồ uống bình thường, uống một chút thì không sao.

Ôn Nhan rất phấn khích, Thi Tĩnh không cho cô chạm vào mấy thứ này, nói con gái ra đường phải luôn giữ tỉnh táo.