Chương 6

Cửa đóng lại.

Ôn Nhan nằm trên giường một lát.

Cô biết cái gì?

Mẹ là một vị cảnh sát, mẹ làm việc ở Vân Nam, cô không thể nói với người ngoài mẹ là cảnh sát, cũng không thể gọi cho mẹ, chỉ có thể chờ bà ấy tự liên lạc với mình.

Ngoại trừ cái này ra, còn lại cô không biết gì hết.

Mấy năm nay, một cuộc gọi cũng không có, chỉ có một vài tin nhắn.

Cô lắc lắc đầu, búi đại tóc lên, tiếp tục làm đề.

Thi Tĩnh sau khi ra khỏi phòng Ôn Nhan, trực tiếp vào phòng con trai.

Phòng Hàn Giang không nhỏ, hai va li to trên sàn đều được mở ra, hắn vẫn chưa thu dọn hành lý xong.

Thi Tĩnh luôn thực hiện chính sách nuôi thả với con trai, chắc chắn không thể dọn dẹp giúp hắn, vừa ghét bỏ vừa vất vả bước qua mấy khe hở, vô cùng lo lắng mà nói: “Con trai, con đoán hôm nay cô giáo nói gì với mẹ?”

Hàn Giang ngồi dưới đất nhặt quần áo lên, cũng không buồn ngẩng đầu: “Nói gì?”

“Nói ở trường có người theo đuổi Nhan Nhan!”

“... Ò”

Thi Tĩnh nhíu mày: “Con ò cái gì mà ò, sao con không quan tâm chút nào hết vậy? còn có hai tháng nữa là thi đại học rồi, tên nhóc kia còn dám tơ tưởng đến Nhan Nhan, không phải là hại con người ta sao?”

Hàn Giang im lặng một lát, ngẩng đầu: “Cho nên?”

Thi Tình rất gầy, ngồi xổm xuống đất, thành một cục tròn vo nhỏ xíu: “Hình như con từng nói sẽ không ở trong trường nữa phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy mỗi ngày con đi đón Nhan Nhan tan học đi.”

“Mẹ sợ tên nhóc đó quấn lấy Nhan Nhan, con phải nhìn chằm chằm cho mẹ, ngàn vạn lần cũng không thể để con bé yêu sớm!”

Hai ngày nay, mỗi ngày ăn sáng xong liền chui đầu vào phòng, không biết là ngủ hay làm cái gì.

Thi Tĩnh mặc kệ hắn, sau khi chuẩn bị bữa sáng cho Ôn Nhan xong thì vội vào thư phòng, sách mới của bà gần tới hạn nộp bản thảo, thời gian gấp gáp.

Ôn Nhan vẫn ngâm mình trong biển đề thi như cũ, thời gian trôi qua rất nhanh, không có gì mới, chỉ có đề thi, đề thi, đề thi, làm đến mức nhức đầu hoa mắt, chóng mặt buồn nôn.

Không biết cô Từ nói gì với Tưởng Húc, mà mấy ngày nay cậu ta rất bất thường, từ đầu đến cuối không nói một lời với Ôn Lang, cũng không giống như trước kia, đi vệ sinh cũng không đi vòng ra cửa trước nữa.

Thứ Bảy không có tiết tự học buổi tối, tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, Ôn Nhan nhận được điện thoại của Hàn Giang: “Đợi em ở cổng trường.”

Khi cô đến cổng trường, nhìn thấy Hàn Giang dựa vào một cái cây cổ thụ, trong tay còn cầm chai nước đã uống được một nửa.

Cô chạy bước nhỏ đến trước mặt hắn.

Hàn Giang nhìn cô; “Em chạy cái gì?”

“Em sợ anh sốt ruột.”

Tóc cô bị gió thổi loạn, Hàn Giang nhìn một lát, quay đầu đi: “Đi thôi.”

Ôn Nhan đi theo phía sau hắn, có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của các bạn gái xung quanh.

Bất kỳ ở đâu, Hàn Giang đều là trung tâm của sự chú ý.

Cô đi nhanh vài bước, sóng vai với hắn: “Sao anh lại tới đón em?”

Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều tới, Ôn Nhan không biết hắn là tiện đường hay là cái khác.

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: “Cấp trên ra lệnh.”

Ôn Nhan sửng sốt: “Dì Tĩnh bảo anh tới hả?”

“Ừm.”

“Có phải cô Từ đã nói gì với dì rồi không?”

“Tôi nào biết.”

“Thật ra cũng không có gì, Tưởng Húc…”

Hàn Giang quay đầu nhìn cô.

Ôn Nhan nói; “Bạn học của em không đến tìm em nữa.”

Hàn Giang hừ một tiếng: “Phải không?”

Ôn Nhan gật đầu: “Cho nên không cần cố ý đến đón em.”

Hàn Giang không lên tiếng, đi được một lúc, điện thoại bỗng đổ chuông, tiếng nói của Thi Tĩnh từ trong điện thoại phát ra: “Mẹ về trễ chút, con dẫn Nhan Nhan ra ngoài ăn đỡ đi.”

Cúp máy, Hàn Giang dừng bước, mở chai nước uống một hớp, hỏi cô: “Dẫn em đi chơi, đi không?”

Ôn Nhan nhìn chằm chằm chai nước của anh, bỗng cảm thấy hơi khát.

Hàn Giang đưa cho cô.

Bên trong còn không tới nửa chai, Ôn Nhan do dự một lát, vẫn cầm lấy uống.

Đôi môi đầy đặn, dính nước, cọ vào miệng chai, rất mê người.

Hàn Giang nhìn một cái, cổ họng khô nóng, quay đầu nhìn về nơi khác.

Ôn Nhan uống một ít, Hàn Giang nhận lấy, uống hết phần còn lại, sau đó sang bên cạnh ném chai rỗng vào thùng rác, khi quay lại Ôn Nhan hỏi hắn: “Đi đâu chơi?”

“Đi tụ tập với bạn học, ăn cơm trước, sau đó chắc là chơi bóng.”

“A, vậy em không đi đâu.”

Hàn Giang nói: “Em đều quen, là đám Lục Phi.”

Bạn học cấp ba của Hàn Giang, trước kia anh em bọn họ ra ngoài chơi, Ôn Nhan cũng đi theo.

Ôn Nhan cười: “Lục Phi à, vậy có nên gọi thêm Giang Yên không.”

“Tùy em.”

Rất muốn đi, nhưng nghĩ đến sắp phải thi đại học, hình như không thể lãng phí thời gian như vậy.

Ôn Nhan do dự, Hàn Giang liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy cô ngay, hắn nói: “Cho em chơi một ngày, từ ngày mai đều phải nghe tôi.”

Ôn Nhan ngẩng đầu: “Hả?”

“Tối cho em một thứ.”

“Thứ gì?”

“Về nhà rồi nói.”

Hắn không muốn lãng phí thời gian, giơ tay bắt xe, đẩy người vào hàng ghế sau.