Chương 5

Thi Tĩnh không dám nói nặng lời với Ôn Nhan, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, nhưng chồng bà lại rất bận, chỉ có thể nhắc hai câu trong khi gọi video với con trai.

Lúc hai người lần lượt bước vào nhà, Thi Tĩnh mới vừa cúp điện thoại với cô Từ.

Trong phòng khách có hai va li to đùng, có dán nhãn vận chuyển, còn chưa kịp sắp xếp lại, Hàn Giang thưa Thi Tĩnh xong, xoay người vào phòng vệ sinh.

Thi Tĩnh lúc này không có rảnh để chú ý đến tại sao hai người họ lại về chung, trong đầu bà toàn là nội dung cuộc gọi với cô Từ vừa rồi.

Bảo bà gần đây nên để ý đến các phương diện của Ôn Nhan, đặc biệt là yêu sớm.

Trước kỳ thi đại học, phụ huynh nhà ai cũng giống nhau, nghe được hai chữ "yêu sớm" như lâm vào đại dịch, sợ con cái đi nhầm đường, nhưng bà không nói chuyện này với Ôn Nhan, chỉ hỏi cô tối nay đã ăn gì, có muốn ăn thêm không.

Vì có tiết tự học buổi tối, nên Ôn Nhan luôn ăn cơm chiều ở trường, cô lắc đầu: "Đã ăn với Giang Yên rồi ạ, ăn không vô nữa."

Cô thả cặp xuống: "Con đi dọn đồ."

Thi Tĩnh ừm một tiếng: "Trái cây đã đặt trong phòng con rồi, nhớ ăn."

"Dạ."

Cô đi vào phòng vệ sinh trong phòng mình rửa sạch tay, sau đó chạy nhanh đến cái bàn ở phòng đối diện, rầu rĩ.

Sách vở tài liệu của học sinh 12 nhiều đến mức đè chết người.

Ôn Nhan làm việc luôn có trật tự, sách vở bài tập đều chia theo từng môn, nhưng mấy vật dụng nhỏ linh tinh thì lại rất nhiều, con gái luôn thích những quyển vở xinh đẹp, đủ loại bút và các đồ dùng khác, trên bàn đủ màu sắc sặc sỡ.

Không biết Hàn Giang vào phòng khi nào, ôm tay dựa vào cửa, nhìn cô bận tới bận lui.

Các đồ dùng nhỏ đủ màu sắc đều được dọn vào hai cái thùng lớn, chiếc bàn mất đi vẻ đẹp rực rỡ, chỉ còn lại mấy chậu sen đá phát triển rất tốt.

Nhưng cô cũng muốn lấy sen đá đó đi.

"Cái đó cho tôi đi." Hàn Giang nói.

Ôn Nhan vốn định bỏ mấy chậu sen đá vào thùng, nghe vậy thì lại lấy ra đặt lại chỗ cũ.

Cô quay đầu lại: "Em còn mấy chậu, anh lấy hết hả?"

"Một chậu là được rồi."

Hắn đi tơi lật lật hai chồng đề thi, giữ lại mấy bài thi Tiếng Anh, còn lại mấy chồng tài liệu nữa, cô chuẩn bị dọn sách vở và tài liệu vào cái thùng thứ ba, hắn đã nhanh tay dọn xong.

Ôn Nhan chỉ vào mấy bài thi Tiếng Anh bị giữ lại: "Cái này thì sao?"

"Giữ lại dán tường."

"..."

Anh không nói chuyện đàng hoàng, cô cũng không thèm để ý đến anh, dọn mấy bộ quần áo của mình trên sô pha lại gọn gàng, ôm thùng về phòng của mình.

Buổi tối 11 giờ, Thi Tĩnh đưa cho Ôn Nhan một ly sữa bò như mọi ngày.

Nhìn Ôn Nhan uống hết sữa bò, bà tựa vào giường, hai mí mắt đánh nhau, trông rất mệt mỏi.

Ôn Nhan bò lên giường chọc chọc eo bà: “Dì sao vậy ạ?”

“Eo đau.”

Ôn Nhan xoa bóp hông cho bà vài cái: “Dì đi ngủ đi, không cần trông con đâu.”

Thi Tĩnh xoay người, đẩy cô đi: “Đi học bài đi, đừng động vào dì.”

Ở chung mười một năm, Thi Tĩnh tựa như mẹ ruột của Ôn Nhan, có lúc cô còn nghĩ, có khi nào Thi Tĩnh thật ra là mẹ ruột của cô hay không, mình chỉ là được mẹ nhận nuôi sau đó trả lại nhà thật sự của mình.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ miên man khi còn nhỏ.

Từ khi học cấp hai, trong một lần kiểm tra sức khỏe, sau khi cô biết nhóm máu của mình, thì đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ này.

Ôn Nhan ngồi lên đùi bà: “Để con mát xa cho dì.”

Thi Tĩnh “Ai u” hai tiếng: “Bà nhỏ à, có thể học bài đàng hoàng được không?”

“Con mệt rồi, muốn nghỉ một lát.”

Thi Tĩnh xoay đầu đi, nằm qua bên kia giường: “Được, 5 phút.”

Thi Tĩnh là một tác gia, đã xuất bản rất nhiều sách, doanh số cũng rất tốt, cps tác phẩm còn được cải biên thành phim truyền hình, nhưng tính chất công việc này một khi ngồi xuống là mất hàng giờ đồng hồ, thậm chí là cả một ngày, eo đều đau nhức, kỹ thuật mát xa của Ôn Nhan không tồi, đủ tư cách trở thành một áo bông nhỏ tri kỷ, trước kia thường xuyên mát xa eo cho bà.

Cô vén quần áo của Thi Tĩnh lên, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.

Ở eo bên trái, có một vết sẹo lớn như nắm tay.

Xấu xí, làm người ta sợ hãi.

Trận hỏa hoạn năm xưa, bà nhặt về được cái mạng, nhưng mỗi khi chạm đến vết sẹo bên hông này, đều có thể lập tức kéo bà về sự tuyệt vọng đau đớn kia suốt mười phút.

Ôn Nhan tri kỷ tránh nó đi, chỉ cần chạm vào, cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn lúc ấy của bà.

“Dì Tĩnh, con thấy ở trên mạng có một loại thuốc trị sẹo, nghe nói khá tốt, dì có muốn dùng thử không?”

Nửa bên mặt của Thi Tĩnh vùi vào trong chăn: “Không thử, cũng không phải chưa từng thử qua, chú Hàn của con không chê là được.”

Bà bỗng nhớ tới một chuyện: “Cô con nói sau học kỳ hai có một đợt huấn luyện, phải phong bế huấn luyện một tuần, để đột phá kỳ thi đại học, sao dì không nghe con nói?”

Ngón tay Ôn Nhan mềm mại nhưng lại rất có lực: “Con chưa kịp nói với dì.”

“Cô Từ nói hiệu quả cũng không tệ, đến lúc đó con đăng ký tham gia đi.”

Bà cố gắng quay đầu lại: “Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, mẹ con đưa cho dì đủ tiền con đi học, nghe hiểu không.”

Bàn tay đang mát xa dần dần dừng lại, một lúc sau, bỗng y như hồi còn bé, bò lên lưng bò, buồn rầu nói: “Có phải bà ấy không cần con không.”

Thi Tĩnh đánh mông cô: “Đứa bé ngốc, nói bậy gì vậy.”

“Vậy sao bà ấy không tới tìm con.”

“Tính chất công việc của bà ấy đặc thù, đâu phải con không biết? đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Thi Tĩnh xoay người, xoa đầu cô: “Dì đi đây, con mệt thì đi ngủ, đừng thức khuya.”