Giọng nói của anh nhẹ nhàng, một tay theo thói quen gác lên ghế phía sau lưng cô. Đây là tư thế quen thuộc của anh. Mỗi lần như vậy, Ôn Nhan đều phải cố gắng tập trung cao độ mới có thể theo kịp bài giảng của anh.
Luôn có cảm giác rằng, nếu lại gần chút nữa thì anh sẽ ôm lấy cô.
Không biết là trùng hợp hay anh do tính toán chính xác, sau khi kết thúc câu hỏi cuối cùng, tiếng nhạc hết giờ vừa lúc vang lên.
Hai người thu dọn đồ đạc, cùng những học sinh khác tiến ra ngoài, không khí bên ngoài vô cùng tuyệt vời, cách đó không xa còn có người chơi bóng rổ trên sân.
Hàn Giang đứng yên, không nhúc nhích, “Có đến nhà Giang Yên nữa không?”
Ôn Nhan lắc đầu: “Muộn quá, em không đi nữa.”
Ánh đèn sau lưng Hàn Giang khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ thấy anh nhàn nhạt ừ một tiếng rồi xách cặp của Ôn Nhan đi về phía cổng trường.
Ôn Nhan đi bên cạnh anh: “Em có thể tự bắt xe về nhà.”
“Anh về cùng em.”
Ôn Nhan quay lại nhìn anh: “Không phải anh bảo đêm nay không về sao?”
Hàn Giang không nói gì, chỉ liếc cô một cái.
Ôn Nhan ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hậu quả của việc cho Giang Yên leo cây là vô cùng nghiêm trọng, chỉ có một nồi lẩu xào cay mới có thể khiến cô tiên nữ ấy nguôi giận.
Ngày hôm sau, vừa tan học, hai người đã lập tức nhảy qua hàng rào sắt ở sân thể dục phía đông, đi đường tắt để ăn lẩu xào cay, sau khi ăn uống no say thì chậm rãi đi đến cổng trường, chuẩn bị tiễn Giang Yên lên xe buýt.
Trong khi chờ xe buýt ở trạm giao thông công cộng, Giang Yên chọc chọc Ôn Nhan, chỉ về phía cổng trường: “Người nào mà phô trương thế nhỉ?”
Ôn Nhan nhìn sang, bốn chiếc siêu xe song song đổ ở cổng trường, một vài thanh niên đang tụ tập trước một chiếc Cayenne màu đen, nói nói cười cười, tựa như đang đợi ai đó.
Một trong số họ trông rất quen, nhưng trong phút chốc, cô lại không thể nhớ nổi danh tính của người đó.
Một lát sau, một người chạy từ trong trường ra, không biết nói gì đó, khiến hắn bóp tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, sau đó xua xua tay, từng người trong số họ lần lượt quay lại xe, nhanh chóng lái xe đi.
Ôn Nhan không để tâm chuyện này.
Nhưng ngày hôm sau, khi cô thấy mấy người đó tiếp tục chặn cổng trường vào giờ tan học, cô cuối cùng cũng nhớ ra rằng, người cầm đầu hình như tên là Âm Thích.
Kẻ vô lại trong tiệm bida lần trước.
Cô không biết bọn họ đang đợi ai, nhưng cũng không dám tùy tiện bước ra ngoài, nên trốn sau bức tượng đá quan sát một lúc, do dự xem có nên gọi điện cầu cứu Hàn Giang không? Nhưng lỡ đâu, hắn đến không phải vì tìm cô thì sao? Cô mới chỉ gặp hắn một lần, không biết chừng hắn đã quên cô từ lâu.
Chính lúc cô đang do dự, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói: “Trốn gì ở đây vậy?”
Ôn Nhan bị dọa cho nhảy dựng, vỗ ngực quay đầu lại, là bạn cùng lớp La Tích.
La Tích này, chính là mối quan tâm số một của các vị giáo viên.
Ngốc nghếch, lưu manh, ương ngạnh, không chịu nhận thua, không ai coi trọng.
Luôn đánh nhau đến thừa sống thiếu chết.
Sau khi Hàn Giang tốt nghiệp, cậu ta là người duy nhất có thể gây sóng gió cho cái trường này.
La Tích không mặc đồng phục, áo khoác mở rộng, cặp sách bằng vải bạt hơi nhăn nhúm, khoác lỏng lẽo trên vai, đuôi mắt hơi chếch lên, là một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, nhưng lại không có chút cảm xúc nào, vô tình mang lại cho người khác cảm thấy xa cách.
Ôn Nhan nhìn thấy cậu ta, liền nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu: “Không có việc gì.”
La Tích nhìn về hướng cổng trường cách đó không xa, hất cằm ý chỉ mấy người kia: “Tìm cậu à?”
Ôn Nhan nói: “Tớ cũng không xác định được họ tìm tớ hay tìm người khác, tớ cũng chỉ gặp họ đúng một lần duy nhất, nhưng bọn họ lại có chút quan hệ với anh tớ”
Ngay từ khi còn nhỏ, khi nói chuyện cùng với những người không hiểu rõ về quan hệ của cô và Hàn gia, cô luôn gọi thằng Hàn Giang là “anh trai”, vô cùng đơn giản, bớt việc.