Sau đó cúp máy.
Buổi tối, anh trở lại ký túc xá, chỉ có Trương Tuấn Dương ở giường đối diện trong phòng, khi nhìn thấy Hàn Giang thì vô cùng ngạc nhiên: "Sao hôm nay cậu lại tới đây?"
Hàn Giang ném cho cậu ta một chai nước, quay đầu đi tới tủ để tìm quần áo: "Quá muộn nên không trở về nhà nữa, bọn họ đâu rồi?"
"Trương Trạch đi hẹn hò, còn Triệu Gia Minh ở thư viện."
Hàn Giang ừ một tiếng, cầm lấy bàn chải đánh răng đi đến phòng chứa nước để rửa mặt.
Phòng chứa nước không có nhiều người, chỉ có hai chàng trai đang giặt quần áo ở đối diện, Hàn Giang đều quen biết hai người bọn họ, đó là bạn cùng phòng của Giang Chấn.
Lúc mới đi ngang qua, anh có liếc nhìn bên trong, Giang Chấn không ở trong phòng ngủ.
Anh đặt cốc xuống bồn rửa mặt, xoay người đi đến phòng vệ sinh, lúc anh đi ra ngoài, hai người kia vẫn còn ở đó.
Con trai giặt áo quần luôn luôn cẩu thả, chỉ vò quần áo vài lần rồi xả lại với nước là xong.
Sống cùng một tầng, cho nên mọi người đều quen biết nhau, Hàn Giang chào hỏi hai người kia rồi đánh răng rửa mặt.
Khi đang rửa cốc, anh thuận miệng hỏi một câu: "Tại sao vừa rồi không thấy Giang Chấn đâu?"
Chàng trai ở đối diện trả lời: "À, đêm nay cậu ấy về nhà ở lại."
Bàn tay của Hàn Giang dừng lại, nước từ trong vài chảy ra rất mạnh, không hề nhẹ nhàng chút nào, như thể cố gắng tẩy đi lớp da trên mu bàn tay của anh.
Anh nhướn mày lên, vẻ mặt đã thay đổi: "Cậu nói cái gì?"
Khi Ôn Nhan đang bất lực trước một bài toán, cô nhận được điện thoại từ Hàn Giang.
Anh thậm chí còn không thèm chào hỏi, nói luôn “Em vào phòng anh tìm xem có cuốn ‘Lược sử thời gian’ ở ngay cạnh giường không? ”
Ôn Nhan ngồi thẳng người: “Em không ở nhà .”
Đầu bên kia im lặng một lúc: “Đi đâu?”
“Nhà của Giang Yên.”
Hàn Giang im lặng ước chừng năm giây, Ôn Nhan vừa muốn nói chuyện, liền nghe được anh nói: “Bây giờ em về nhà đi, sau đó bắt xe, giúp anh mang sách đến trường.”
Ôn Nhan: “Bây giờ luôn sao?”
“Ngay bây giờ.”
“Nhưng đã hơn tám giờ rồi.”
Hàn Giang: “Đi taxi đi, anh đợi em ở cổng trường. Hôm nay bắt buộc phải trả quyển sách này lại, nếu quá hạn sẽ bị phạt tiền, thư viện đóng cửa lúc chín giờ rưỡi.” Anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Em còn một tiếng mười phút”
Ôn Nhan ngay lập tức đứng lên, trong tay vẫn cầm điện thoại, một tay thu dọn sách vở: “Em biết rồi.”
Nghe lời anh, dường như đã trở thành một thói quen.
Khi còn nhỏ, để trở thành một tên bám đuôi đầy đủ tư cách, cô thường xuyên bị Hàn Giang sai vặt: Nhặt cầu, mua kem que, tắt đèn, lấy điều khiển từ xa, cô vô cùng kiên nhẫn, vui sướиɠ chạy tới chạy lui.
Giang Yên nhìn cô thu dọn đồ đạc: “Cậu làm gì vậy”
“Tớ có chút việc, phải về ngay.”
Giang Yên nhảy dựng lên trên giường, múa may nắm tay: “Không phải cậu đã đồng ý ở lại nhà tớ sao?”
Ôn Nhan cho hết sách vở vào cặp, đeo lên vai: “Thực sự có việc rất gấp, để hôm nào cậu sang nhà tớ, tớ sẽ làm salad trái cây cho.”
Cô xoay người bước ra ngoài, vội vàng chào mẹ Giang và Giang Chấn, xuống lầu bắt taxi.
Giang Chấn không yên tâm, tiễn cô xuống dưới nhà, hộ tống cô lên xe taxi.
Trên xe, Ôn Nhan nhận được tin nhắn của Hàn Giang: Gửi biển số xe cho anh.
Cô đưa mắt nhìn biển số xe phía trước ghế phó lái, sau đó sao chép biển số xe, gửi cho Hàn Giang.
Khi Ôn Nhan mang ‘Lược sử thời gian’ đến cổng C, thì đã chín giờ đúng.
Hàn Giang đứng chờ cô bên cạnh thùng rác trước cổng trường.
Thật kỳ lạ, cho dù có làm bạn với thùng rác, thì anh vẫn vô cùng đẹp trai và hút mắt, khiến cho người khác không thể không liếc nhìn.
Ôn Nhan thở hổn hển, chạy đến trước mặt anh, vẫy vẫy quyển sách trong tay: “Em tới kịp không?”
Hàn Giang nhìn cô, một tay nhận sách, tay kia thuận tiện xách luôn cặp sách của cô: “Đi thôi.”