Chương 28

Vào tám giờ tối, hai người đã hoàn thành nửa bộ bài kiểm tra còn lại vào buổi sáng, sau đó cùng nhau nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.

Giang Yên ôm lấy cổ của Ôn Nhan, chân cũng đặt lên trên người của cô, giống như đang làm nũng. Hai cô gái nhỏ bắt đầu nói thầm những bí mật nhỏ của mình cho nhau nghe.

Giang Yên mỉm cười nói: "Lần này thành tích của tớ cũng không tệ, lão Từ nói thi vào đại học Công Nghiệp cũng không phải là vấn đề."

Đại học Công nghiệp nằm ngay bên cạnh của đại học C.

Đó cũng là trường mà Lục Phi học.

Ôn Nhan quay đầu nhìn cô ấy: "Cậu thật sự muốn học ở đó sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Điểm văn hóa của cậu cũng đủ để báo danh vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, không phải trước đây cậu từng nói mình muốn học diễn xuất sao?"

Giang Yên trở người lại, đưa lưng về phía cô: "Đó là chuyện của trước đây."

Ôn Nhan nhìn cô ấy một lúc rồi nói: "Cậu thực sự thích Lục Phi đến như vậy sao?"

Giang Yên lập tức xù lông lên, cô ấy bật dậy từ trên giường: "Ai thích anh ấy chứ, cậu đừng nói bậy."

Cô trợn mắt nhìn vào khoảng không rồi nói: "Làm ơn đi, anh ấy cũng chẳng ra gì." Cô ấy tức giận nói, sau đó bổ sung thêm một câu: "Con sói bỉ ổi, anh ấy chính là kẻ đáng ghét nhất."

Ôn Nhan vội vàng túm lấy cô ấy, kéo người ở lại trên giường rồi nói: "Được rồi được rồi, anh ấy chính là kẻ đáng ghét nhất, cậu nói nhỏ một chút."

Cô thay đổi một câu hỏi khác: "Vậy cậu có thích ai không?"

Giang Yên hừ một tiếng: "Không có."

Ôn Nhan không vạch trần cô ấy.

Giang Yên cũng hỏi lại cô: "Vậy còn cậu?"

Ôn Nhan dừng lại, trong đầu hiện lên một bóng người nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại: "Không có."

Giang Yên ghé sát lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: "Thế còn anh trai tớ thì sao, cậu thực sự không suy xét anh trai của tớ một chút nào sao? Cho tới bây giờ, anh trai tớ vẫn chưa có bạn gái đó, tớ cảm thấy anh ấy vẫn còn thích cậu."

Ôn Nhan lắc đầu, không lên tiếng.

Giang Yên thở dài, mở điện thoại lên rồi lại tắt: "Người ta đều nói rằng, khi anh trai có bạn gái, em gái sẽ thấy ghen tị."

"Không biết sau này tớ có thể như vậy hay không."

"Ghen?"

Ôn Nhan chưa hiểu lắm.

Giang Yến nói: "Đúng vậy, một người anh trai từ nhỏ cho đến lớn lên chỉ nuông chiều một mình cậu, bỗng nhiên lại đối xử tốt với một cô gái khác, thậm chí còn đối xử tốt hơn so với cả cậu, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy có sự chênh lệch."

Cô ấy xoay người lại, đối mặt với Ôn Nhan rồi nói tiếp: "Nếu nói như vậy, sau này Hàn Giang mà có bạn gái, cậu có thấy ghen tị không?"

Sẽ có sao?

Ôn Nhan suy nghĩ về vấn đề này thật lâu, cũng không nghĩ ra được đáp án.

Ở bên cạnh Hàn Giang hình như không có một cô gái nào thân thiết cả, những người bạn thân nhất đều là con trai. Thậm chí Thi Tĩnh còn từng nghi ngờ với tính cách không hiểu tình cảm đó của anh thì không biết liệu sau này anh có thể tìm được vợ hay không.

Cô không thể tưởng tượng được, dáng vẻ khi có bạn gái của anh sẽ là như thế nào.

Ôn Nhan không phát hiện ra, thật ra điều mà cô không muốn nghĩ đến, đó chính là anh sẽ đối xử dịu dàng với cô gái khác như thế nào.

Đêm nay, Hàn Giang không về nhà ngủ lại.

Tan học đã muộn, sau giờ học anh lại đi học ở trong khoa, sau khi làm xong thì trời đã tối đen, anh gọi điện thoại cho Thi Tĩnh để nói mình không trở về nhà.

Thi Tĩnh nói: "Cứ như vậy đi, bố của con không về nhà, Nhan Nhan cũng không trở về nhà, bây giờ con cũng không trở về. Chỉ còn lại một mình mẹ, mẹ còn nấu cơm làm gì nữa?"

Hàn Giang nhướng mày lên, hỏi: "Em ấy đi đâu vậy?"

"Tạm thời đi công tác đến Thượng Hải, ngày mốt mới trở về."

"Con đang hỏi Ôn Nhan."

Thi Tĩnh à một tiếng: "Con bé đến nhà của Giang Yên rồi."

Hàn Giang cầm điện thoại một lúc lâu cũng không nói gì, mãi cho đến ở đầu dây bên kia vang lên tiếng Thi Tĩnh gọi anh, anh mới tỉnh táo lại: "Con biết rồi."